Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: CO6TINY

Khúc nhạc dạo về cuộc sống vườn trường cứ như thế bắt đầu.

Đối với Đường Uất Thanh mà nói, đổi một môi trường sống mới cũng không có quá nhiều khác biệt.

Cậu mặc đồng phục xanh trắng rộng thùng thình, giống như bao người khác, cậu cũng là một phần của ngôi trường này.

Ở lứa tuổi này trừ đọc sách ra, cái gì cũng thấy tò mò hiếu kì, Đường Uất Thanh đi trên đường nhận được không ít ánh mắt nhìn vào cậu.

Bước vào lớp, Đường Uất Thanh nhìn thoáng qua đã thấy Tô Bách ngồi vào chỗ, đối phương nằm dài trên bàn, như đang ngủ.

Trong mắt Đường Uất Thanh ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt, mang theo ý cười, cậu vừa để cặp xuống, có thể là nghe thấy tiếng động nhỏ, Tô Bách uể oải nhấc mi nhìn qua, trong mắt còn đọng lại vẻ cáu kỉnh chưa tỉnh ngủ.

Đôi con ngươi đen láy ấy như được bao phủ bởi một lớp sương mù, đẹp tựa những viên đá quý dễ vỡ.

Vừa sáng ra đã có thể nhìn thấy bạn cùng bàn xinh đẹp, tâm trạng Đường Uất Thanh vô cùng sảng khoái.

"Chào buổi sáng." Đường Uất Thanh hạ giọng.

Tô Bách như vừa mới tỉnh táo lại, khàn giọng nói: "Uhm."

Đường Uất Thanh cầm một bình sữa đặt trên bàn Tô Bách, "Đáp lễ cây kem hôm qua."

Tô Bách chậm rãi ngồi dậy, một bên tóc hơi nhếch lên, Đường Uất Thanh cười, "Hôm qua ngủ không ngon sao?"

"... Ừm, một chút." Tô Bách lên tiếng, cầm sữa bò trên bàn.

Từ Phượng ở đằng trước quay đầu xuống, nháy mắt với Đường Uất Thanh, "Tớ là Từ Phượng, hôm qua cậu xem diễn đàn chưa?"

"Vẫn chưa." Bởi vì hành động báo tên trước của Từ Phượng, hảo cảm Đường Uất Thanh đối với cậu ta lại tăng thêm, "Trên đó làm sao?"

Từ Phượng cười hắc hắc hai tiếng, nhìn một vòng, sau đó đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Đường Uất Thanh, "Hôm qua bọn mình đi ăn lẩu bị chụp lại này."

Đường Uất Thanh thấy được bức ảnh trên màn hình di động của Từ Phượng, trong bức ảnh là hai nam sinh đang ngồi đối diện nhau, hơi nước trong nồi lẩu bốc lên nghi ngút khiến bức ảnh có chút mờ ảo.

Trong bức ảnh cậu hơi hé miệng hà hơi, nhìn về phía Từ Bách, mà Từ Bách cũng cười nhẹ, nhấc ấm nước rót cho cậu.

Vừa vẹn hai người đều đang nhìn đối phương.

Đường Uất Thanh không biết diễn tả thế nào, nhưng cậu thấy bức ảnh này được chụp rất đẹp.

Từ Phượng tấm tắc, "Sao hôm qua tớ không để ý vậy cà, hai người các cậu nhìn nhau thế này, cứ như cảnh trong phim truyền hình ấy."

Đường Uất Thanh gật đầu tán thưởng, "Chụp không tệ."

Từ Phượng vẻ mặt thần thần bí bí, "Cậu không biết rồi, hôm qua ai nấy đều cho là hai cậu lao vào đánh nhau ấy, kết quả chớp mắt một cái đã choàng vai đi ăn lẩu rồi, Tô ca còn ân cần rót nước cho cậu nữa chứ, mấy đứa đó chắc giờ đang đoán già đoán non hai cậu là chuyện thần tiên gì rồi ấy?"

"Mới gặp đã thân?" Đường Uất Thanh pha trò.

Từ Phượng nghẹn họng, len lén trộm nhìn Tô Bách.

Đây chính là nhất kiến như cố? Vốn là cố* rồi ấy chứ.

*一见如故:mới gặp nhau mà đã thấy tâm đầu ý

*Ý cả câu, Tô Bách với Đường Uất Thanh vỗn đã là bạn cũ từ thuở nào rồi.

Từ Phượng kéo xuống bên dưới, "Cậu không biết bọn con gái trường mình kích động thế nào đâu, khả năng tưởng tượng của tụi nó phải nói kinh người ấy, tớ cho cậu xem thử này..."

Chỉ là Từ Phượng chưa kịp lục ra, cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị gõ.

Khuôn mặt lạnh lùng của thầy Ngô dán lên cửa sổ.

Từ Phượng buột miệng thốt ra câu "Đù má".

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không được mang điện thoại đến lớp, đưa đây." Thầy Ngô hừ lạnh một tiếng, mở cửa sổ ra, duỗi tay vào.

"Thầy ơi, tha cho em lần này thôi."

Từ Phượng mặt như đưa đám, đáng thương nhìn lão Ngô.

Thầy Ngô khịt mũi, "Nghĩ, Đẹp, Lắm."

Từ Phượng nước mắt lưng tròng, lưu luyến chia tay em ghẹ thân yêu của mình, trơ mắt nhìn nó rơi vào tay lão Ngô.

Thầy Ngô hài lòng cầm lấy, sau đó nhìn về phía Đường Uất Thanh, giọng điệu thay đổi 180 độ, dịu dàng hẳn: "Đường Uất Thanh, đến văn phòng một chuyến, có việc."

Đường Uất Thanh gật đầu, "Vâng, thầy Ngô."



Đường Uất Thanh đứng dậy ra ngoài, Từ Phượng nằm bò trên bàn lẩm bẩm: "Lão Ngô tiêu chuẩn kép, thầy nhớ kĩ cho em, chớ khinh thường kẻ nghèo nàn này nhớ, em, Từ Phượng, là viên ngọc ẩn dấu..."

Từ Phượng dừng một chút, sau đó đột nhiên ngồi bật dậy, quay đầu nhìn Tô Bách, "Không phải chứ, Tiểu Đường chỉ nhìn thoáng qua thôi làm sao nhận ra lão Ngô?"

Đường Uất Thanh không biết Từ Phượng đang nghĩ gì, đi theo thầy Ngô vào văn phòng.

Thầy Ngô cười híp mắt hỏi Đường Uất Thanh đã quen hay chưa, sau khi nói một tràn lời văn vẻ khách sáo, mới vào vấn đề chính.

"Bọn thầy có thảo luận qua chuyện này, sách luyện đề ở trường trước đây của em quá khác ở đây, thầy cô cũng có xem sơ qua rồi, độ khó khác hoàn toàn." Thầy Ngô nói tiếp, "Cho dù em có làm tiếp đề bên này, cũng vô tác dụng, nên bọn thầy có soạn riêng một bộ tài liệu cho em. "

Thầy Ngô dứt lời, lấy ra vài bộ đề, thoạt nhìn, đã biết bên giáo viên tự mình soạn ra.

Đường Uất Thanh sửng sốt, cũng có chút cảm kích, dù sao không phải giáo viên nào cũng có thể có trách nhiệm như vậy, "Cám ơn thầy."

Thầy Ngô xua tay, "Không có chuyện gì, còn có, em hẳn cũng nên làm quen với Tô Bách đi."

"Vâng."

Thầy Ngô thở dài, "Đứa nhỏ đó tuy thành tích không tệ, nhưng tính tình không tốt lắm, tôi sắp xếp cho em ngồi cùng nó, cũng vì muốn em ảnh hưởng tốt đến thằng bé, đừng để nó cà lờ cà phất hoài được, nên nên đặt nhiều tâm tư vào chuyện học, vả lại tôi tin, em là đứa trẻ tốt, sẽ không bị nó làm hư."

Đường Uất Thanh cười, "Cậu ấy rất tốt."

Thầy Ngô cân nhắc câu nói này, cảm thấy bên trong chắc phần nhiều là khách sáo, tùy tiện gật đầu, "Nếu có gì không quen, cứ nói với tôi."

Đường Uất Thanh gật đầu.

Lão Ngô càm ràm một hồi, sau đó mới để Đường Uất Thanh cầm bộ đề ra ngoài, ánh mắt nhẹ nhõm, đã lâu không gặp một đứa trẻ kiên nhẫn như vậy, mấy đứa khác vừa vào đây đã chê ông nhiều lời rồi.

Ngay cả vợ ông cũng chê ông lắm miệng.

Đường Uất Thanh ra khỏi văn phòng, thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lỗ tai cuối cùng cũng bớt lùng bùng.

Lúc Đường Uất Thanh trở lại phòng học, liền thấy Từ Phượng ánh mắt không còn chi luyến tiếc đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghi ngờ nhìn Tô Bách, "Cậu ấy bị sao vậy?"

"Điện thoại bị tịch thu, đừng để ý tới nó." Tô Bách nói, nhìn bộ đề trên tay Đường Uất Thanh, "Lão Ngô đưa?"

"Uhm." Đường Uất Thanh lật ra xem, sau đó nhét vào trong hộc bàn.

Từ Phượng chớp mắt nhìn Đường Uất Thanh, "Tiểu Đường, tớ là Từ Phượng."

Đường Uất Thanh bật cười, "Tôi biết."

Từ Phượng nghi ngờ nheo mắt, "Bệnh mù mặt này của cậu có phải lựa người không? Vừa rồi sao cậu vừa liếc mắt đã nhận ra lão Ngô?"

Đường Uất Thanh lắc đầu, suy nghĩ một chút, "Không phải đâu, thật ra thỉnh thoảng tôi có thể đoán được người khác dựa trên đặc điểm nhận dạng."

"Thật sao?" Từ Phượng suy nghĩ, sau đó nghiến răng nghiến lợi, "Thế lão Ngô có đặc trưng gì? Nếp nhăn trên trán, rãnh mũi hay khóe mắt?"

Đường Uất Thanh: "..."

Cậu cảm nhận được oán khí sau khi Từ Phượng bị tịch thu di động.

Nhưng cách cậu nhận dạng dường như cũng không đứng đắn lắm đâu.

"Tóc của thầy ấy." Đường Uất Thanh nói, uyển chuyển nói tiếp một câu, "Khá nổi bật."

Từ Phượng còn chưa kịp phản ứng, Tô Bách đã cười rồi.

Đường Uất Thanh nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt cong cong của Tô Bách, trái tim hơi loạn nhịp.

Bạn cùng bàn đẹp quá đi.

Từ Phượng vỗ tay cười to, "Tớ hiểu rồi! Thầy ấy quả thật quá ít tóc!"

Lời nói của Đường Uất Thanh khiến tâm trạng Từ Phượng trong phút chốc tốt trở lại, cho đến khi chuông vào lớp vang lên, mới uể oải gục đầu xuống bàn, rầu thúi ruột vì chuyện học.

Đường Uất Thanh đã bắt đầu đọc đề do thầy Ngô đưa, tuy hơi khó, nhưng nó thực sự rất phù hợp với cậu.

Đường Uất Thanh còn đang cân nhắc một bài toán, Tô Bách đang nằm dài trên bàn duỗi tay ra chỉ vào, "Có một điều kiện ở đây cậu vẫn chưa sử dụng."

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nhanh chóng tính ra đáp án, quay sang nhìn Tô Bách, Tô Bách cười với cậu, mặt mày đều phát sáng.

"Cậu lợi hại quá." Đường Uất Thanh thấp giọng nói.

Tô Bách nằm dài trên bàn, nghiêng đầu nhìn Đường Uất Thanh, như cười như không, "Phải không?"

"Ừ." Đường Uất Thanh gật đầu.



Tô Bách khẽ cười một tiếng, đến gần Đường Uất Thanh, đột nhiên dựa đầu vào khuỷu tay Đường Uất Thanh, tóc xẹt qua cổ tay cậu, có hơi ngưa ngứa, giống như một chú mèo đột nhiên dụi qua.

"Thật ra tôi từng làm bộ đề này rồi." Tô Bách nói, "Trước đây lão Ngô cũng đưa tôi."

Đường Uất Thanh cúi đầu liền có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu Tô Bách, còn có hàng lông mi thật dài của đối phương.

Cậu hiếm khi đến gần người khác như vậy, nhưng kỳ lạ là, Đường Uất Thanh không hề thấy có gì không đúng.

Ngược lại còn có loại cảm giác an tâm khi được người tin cậy.

Có thể do di động bị tịch thu, Từ Phượng không có gì tiêu khiển, nên vừa có thời gian đã chạy tung tăng khắp nơi chọc cười người khác, đuối rồi thì về chỗ mình tán dóc với Đường Uất Thanh.

Từ Phượng uống gần hết chai nước, kéo cổ áo cho gió lùa, chú ý tới Đường Uất Thanh, đột nhiên nghĩ đến lời cậu vừa nói, tò mò hỏi: "Vừa rồi cậu nói có thể đoán được người khác dựa trên đặc điểm nhận dạng ấy."

Đường Uất Thanh ngẩng đầu nhìn lên, dừng lại, "Ừ."

Từ Phượng chỉ vào mũi mình, mắt sáng lên, "Vậy cậu có thể tìm ra điểm độc lạ gì trên người tớ chưa."

"Nếu thế, sau này tớ cũng không cần lần nào cũng báo tên trước rồi."

Đường Uất Thanh có hơi khó xử, Từ Phượng đã đưa đầu qua thăm dò, chỉ mong sao đem mặt dán lên mặt Đường Uất Thanh.

Một bàn tay duỗi ra, vỗ cái bẹp lên mặt Từ Phượng, ấn đầu cậu ta lại, kéo dãn khoảng cách giữa cậu ta với Đường Uất Thanh ra.

Tô Bách không vui nói, "Dựa sát rạt thế kia làm gì?"

Từ Phượng sờ sờ mũi, "Không phải em sợ Tiểu Đường không nhìn rõ mặt em sao?"

Từ Phượng ánh mắt sáng ngời nhìn Đường Uất Thanh, "Vậy tớ có đặc trưng gì?"

Đường Uất Thanh bật cười, tỉ mỉ ung dung nhìn Từ Phượng, "... Có vẻ không có."

"Không thể nào!" Từ Phượng bực mình "Lão Ngô còn có điểm nổi bật, sao tớ lại không có."

Tô Bách ở một bên giễu cợt, "Có bản lĩnh cậu đi cạo trọc đầu đi, tôi bảo đảm sau này ai nhìn thấy đều nhận ra cậu đấy."

Từ Phượng: "..."

Đường Uất Thanh phụt một tiếng cười ra tiếng.

Từ Phượng bị bắt nạt xong, Đường Uất Thanh an ủi: "Có điều tôi thấy sau này cũng có thể nhận ra cậu mà."

Sắc mặt Từ Phượng thay đổi, lập tức vui vẻ ra mặt, "Thật sao?"

"Ừm." Đường Uất Thanh gật đầu, "Dù sao tôi cũng nhớ giọng cậu rồi."

Từ Phượng vỗ tay, "Đúng nha, không nhớ được mặt, cũng có thể nhớ cái khác mà."

Đường Uất Thanh cười, "Cũng do ngữ điệu lúc cậu nói rất đặc biệt."

"Thật hả?" Vẻ mặt Từ Phượng mờ mịt, sau đó thanh cổ họng, "Đặc biệt thật sao?"

Tô Bách đen mặt vỗ đầu Từ Phượng, "Được cái mồm tía lia."

Đường Uất Thanh mỉm cười nhìn một màn này, giải thích: "Lúc đầu tôi còn chưa nhận ra, nhưng mỗi khi cậu nói, âm cuối sẽ hơi kéo dài ra."

Từ Phượng hiểu ra, lập tức tự đắc, "Vậy còn Tô ca thì sao?"

Đường Uất Thanh nhìn Tô Bách, tầm mắt đối phương cũng nhìn qua đây, mang theo vài phần chờ mong.

Đường Uất Thanh khẽ cười một tiếng, "Tô Bách khác với tất cả mọi người, bởi vì tôi có thể nhớ được mặt của cậu ấy, không thể quên được, cũng không cần phải tìm ra điểm đặc trưng của cậu ấy."

Từ Phượng nuốt nước bọt, nếu không phải biết Đường Uất Thanh mắc chứng mù mặt, cậu ta còn cho đây là hiện trường tán tỉnh nào ấy chứ.

Có điều--

Từ Phượng nhìn Tô Bách, nhìn đối phương lúc nào cũng có một tầng mây mù giăng trước mặt, dần dần trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười.

Còn có vài phần vui vẻ nữa cơ.

Từ Phượng cảm thấy, cho dù bạn học Tiểu Đường có cố ý hay không.

Nhưng Tô ca rõ ràng là bị chọc ghẹo.

*Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Tiểu Đường hồn nhiên ghẹo gan người ta! (ngây thơ vô số tội)

Editor: CO6TINY
« Chương TrướcChương Tiếp »