Editor: CO6TINY
Người đàn ông không nghĩ rằng có gì sai trái, ông ta biểu hiện như vẻ đương nhiên, "Dù sao chi phí đi học lẫn chi phí thuốc men, con trai tôi đều gánh một phần đúng chứ, tốt xấu gì cũng bị đánh rồi, cũng không thể để bị đánh vô ích thế được."
Lần đầu tiên chủ nhiệm giáo dục gặp phải loại phụ huynh như ông ta, suýt chút nữa không giữ được hình ảnh giáo viên mẫu mực buông lời chửi thề rồi.
Hoắc An ngược lại vô cùng bình tĩnh, bà lặn lộn chịu qua biết bao nhiêu khổ cực mới được như ngày hôm nay, côn đồ nào chưa từ thấy qua chứ, loại người này cũng không tính là gì.
Hoắc An đi thẳng vào chủ đề, "Anh muốn bao nhiêu?"
Người đàn ông dừng một chút, nhìn cách ăn mặc của Hoắc An, trợn tròn mắt, "Con trai tôi bị đánh cho gãy mũi, nói thế nào mặt nó cũng bị hủy rồi, chưa biết chừng về sau bàn chuyện cưới vợ còn khó ấy chứ, tôi cũng chẳng cần bao nhiêu đâu, cùng lắm là ba vạn tệ thôi."
"Ba vạn?" Hoắc An bật cười, "Anh chắc chứ?"
Người đàn ông cho là Hoắc An chê quá nhiều, mày cau lại, lộ ra vẻ dữ tợn, "Nửa đời sau của con trai tôi đều bị mấy người hủy hoại, chừng này có tính là bao!"
Mấy nữ sinh bên cạnh nghe thấy đều biến sắc.
Phương Nhu đi lên phía trước, trừng mắt nhìn người đàn ông, "Vậy con gái bọn con bị Tiền Tử Cao quấy rối, cũng có thể báo cáo anh ta, trình đơn đòi bồi thường! Đến lúc đó nhất định không chỉ là ba vạn không đâu!"
"Con gái như mày thì biết cái thá gì chứ! Chuyện của người lớn bọn tao đừng có xen mồm vào!" Khuôn mặt người đàn ông trông vô cũng dữ tợn, Phương Nhu sợ hãi lùi lại hai bước.
Hoắc An kéo Phương Nhu về, vỗ nhẹ vai cô, "Không sao, những chuyện này cứ giao cho các dì xử lí, con yên tâm đi."
Phương Nhu nhìn người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành trước mặt, bình tĩnh lại, gật nhẹ đầu.
"Thế này đi." Hoắc An tiến lên hai bước, "Tôi cho anh 10 vạn."
Người đàn ông:?!
Người đàn ông không ngờ có thể nghe thấy con số này trong tai mình, 10 vạn tệ, ông ta không biết dành dụm bao nhiêu năm mới kiếm được chừng này tiền đâu.
"Cô nói nghiêm túc đấy à?" Giọng điệu người đàn ông đầy vẻ không tin.
"Đương nhiên." Hoắc An cười, nhìn về phía ông ta, lộ ra một chút lãnh đạm, "Có điều, tôi có một ý này."
Người đàn ông sớm đã bị con số 10 vạn làm mờ mắt, cố nén vui mừng hỏi: "Ý gì?"
Tô Bách như hiểu ra gì đó, hắn nhìn mẹ mình, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, chẳng mấy chốc đã hiểu ý người kia.
"Tôi thấy chỉ đưa tiền thôi cũng chán lắm, thế này đi." Hoắc An cười, "Một, để con trai anh tiếp tục đi học, đương nhiên, ông không nhận được 10 vạn tệ này, nếu muốn lấy, con trai ông buộc phải bị cưỡng chế thôi học."
Một câu hỏi trắc nghiệm đơn giản cứ như vậy ném ra trước mặt người đàn ông.
Ngay cả Tiền Tử Cao cũng nhìn sang cha gã.
Để đi học, vẫn phải cần tiền.
Người đàn ông bỗng chốc cứng đờ người, nhìn Tiền Tử Cao, lại nhìn sang Hoắc An.
10 vạn tệ...
Nếu cầm được nó ông ta có thể sửa chữa xây lại nhà mới dưới nông thôn, lại có thể tiết kiệm được tiền sính lễ cho con trai cưới vợ.
Khuôn mặt người đàn ông liên tục thay đổi.
Liễu Phương Phi ở bên nắm tay Đường Uất Thanh, nghe thấy lời đề nghị này, bà cười rất chi rạng rỡ, "Đây quả thực là một câu hỏi thú vị."
"Tiền Tử Cao đã học lại lớp mười hai hai năm rồi đúng chứ, nếu học thêm một năm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì." Liễu Phương Phi cười nói, "Nhưng biết đâu chừng bỗng nhiên mở mang đầu óc thi đậu đại học thì sao, nếu chuyện này đến tai thôn anh, biết đâu nở mày nở mặt với tổ tiên làng xóm ấy chứ."
Người đàn ông nuốt nước bọt.
Trong mơ ông ta cũng mong muốn nhà mình sinh ra một đứa đỗ đại học.
Có điều, thằng con trai dốt nát này của ông ta còn không bằng mấy đứa con gái trong nhà, học bao nhiêu năm cũng coi như bỏ của.
Cái giấc mơ cậy con mở mặt này coi như chôn vùi, nhưng--cũng biết đâu chừng chứ?
Liễu Phương Phi cùng Hoắc An nhìn nhau, "Thế này đi, tôi thêm 5 vạn nữa, 15 vạn, anh thấy thế nào?"
Đồng tử người đàn ông co rút, trời đất trong nháy mắt vỡ tan tành, ông ta khó có thể chờ đợi được nữa, "Được rồi! Thằng ngu xuẩn này nên thôi học là vừa! Cô nói gì nhớ giữ lấy!"
Trong mắt Tô Bách ánh lên mỉa mai.
Nói cái gì mà vì con trai, kì thực toàn bộ đều là lấy mình làm chuẩn.
Ban đâu còn có thể bày ra bộ dáng muốn tốt cho con trai, trước mặt cái gì cũng đi ngược.
Loại người này...
Không có văn hóa, trọng nam khinh nữ, tư tưởng lạc hậu.
Còn tham lam như chuột sống luồn lách chui nhủi dưới cống rãnh.
Bất quả đã được ông ta bao phủ một lớp da giả tạo.
Hoắc An nhìn Tô Bách, ngữ khí ôn nhu nói, "Con dẫn Tiểu Đường ra ngoài trước đi, việc còn lại cứ giao cho bọn ta."
Tô Bách gật đầu, nhìn Đường Uất Thanh, Liễu Phương Phi cũng vỗ nhẹ vai Đường Uất Thanh, "Đi đi."
Tô Bách cùng Đường Uất Thanh rời khỏi văn phòng, vừa ra ngoài, liền nghe thấy giọng nói vội vã của người đàn ông truyền đến.
"...Con trai tôi thôi học rồi, các cô nói gì nhớ giữ lấy đấy!"
Đường Uất Thanh nhíu mày, lần đầu tiên cậu gặp được người thế này, lúc đầu còn bị cái gọi là tình phụ tử của người này lừa gạt.
Tiếp đó toàn bộ đều bị biến dáng vặn vẹo.
Lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến xúc cảm ấm áp.
Giữa đầu truyền đến độ ấm từ lòng bàn tay người khác.
Đường Uất Thanh ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tô Bách.
Giống như một hồ nước trong vắt, có thể chứa đựng mọi cảm xúc tiêu cực của cậu.
Đường Uất Thanh chớp mắt.
Tô Bách cười, "Đừng lo, ông ta một cắt cũng đừng mong nhận được, Tiền Tử Cao cũng sẽ không xuất hiện nữa."
"Tôi biết..." Có Liễu Phương Phi ở đó, cậu không lo lắng chút nào.
"Vậy sao lại không vui?" Tô Bách nắm lấy Đường Uất Thanh, hơi tiến lại gần cậu, vươn tay tháo kính Đường Uất Thanh xuống, nhìn chăm chú vào mắt cậu, ánh mắt chuyên chú lại xen lẫn quan tâm.
Tô Bách nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt này.
Phải rồi, Uất Uất của hắn từ trước đến nay đều rất sạch sẽ không nhiễm bụi trần, cũng chưa từng gặp qua loại người như vậy, hẳn là rất khó chấp nhận.
"Không phải người đàn ông nào trên thế giới này cũng có thể là một người cha đủ tiêu chuẩn." Tô Bách nói, "Thực ra, Tiền Tử Cao cũng rất may mắn."
May mắn?
Đường Uất Thanh sửng sốt trong giây lát, người cha không ngần ngại đánh con trai mình, thậm chí sẽ chọn tiền thay vì việc học của con trai, sao có thể xem là may mắn chứ?
Đường Uất Thanh nhìn Tô Bách, hiểu ra cái gì đó, duỗi tay ôm lấy mặt Tô Bách, dưới tầm mắt kinh ngạc của đối phương, cậu áp trán mình lên trán hắn, dựa sát lại gần.
Hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Tầm mắt cả hai gặp nhau.
"Đúng là không phải ai cũng có thể có một người cha tốt." Đường Uất Thanh nghiêm túc nói, "Nhưng tôi có thể chắc chắn là, cậu có tôi."
Tô Bách ngẩn ra, "Tôi...có cậu?"
"Chúng ta là bạn bè mà." Trong mắt Đường Uất Thanh mang theo ý cười, "Sau này vẫn sẽ là bạn."
Tô Bách chớp chớp mắt, giọng điệu hơi trầm xuống, "Nếu tôi không muốn làm bạn với cậu thì sao?"
Đây là một câu trả lời ngoài dự liệu của Đường Uất Thanh, cậu không khỏi ngẩn ra.
Không muốn làm bạn?
"Vậy..." Đường Uất Thanh do dự, "Làm anh em cũng được."
Dù sao tiếng mẹ kia cũng gọi rồi, cũng coi như anh em không cùng huyết thống.
Tô Bách: "..."
Đường Uất Thanh nghe thấy tiếng cười, có chút khó hiểu, giây tiếp theo, cậu đã bị ấn vào l*иg ngực của đối phương.
Chóp mũi tràn ngập mùi hương của người kia.
Đường Uất Thanh theo phản xạ túm chặt lấy quần áo bên hông đối phương, trong mắt hiện lên vẻ mơ hồ.
"Ai mẹ nó muốn làm anh em với cậu."
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Đường; Cùng nhau gọi mẹ được, trừ anh em ra còn có thể là gì nữa chứ?
*Lời Editor:
Combo 3 chương như đã hứa nhé (^-^)V
Editor: CO6TINY