“Những thứ này đều là dụng cụ cần dùng để sửa chữa, còn hũ tro cốt của mẹ ta ư…” Tuân Liễu cười cười: “Đương nhiên là sợ chuột vẫn còn nhớ đến nó.”
“Ngươi!”
Đào Nhi tức giận chỉ vào nàng: “Liễu Tần, ngươi cố tình gây sự với ta phải không!”
“Rốt cuộc là ai gây sự với ai? Nếu ngươi không ngày nào cũng dòm ngó muốn bắt lỗi ta, thì ta sao phải đối đầu với ngươi? Giờ này khắc này, ngủ ngon giấc không phải tốt hơn sao?”
“Ta không tin ngươi không giấu giếm chuyện xấu, ngươi—”
“Thôi thôi, nửa đêm rồi còn ồn ào cái gì? Giờ này không còn sớm nữa, ai về phòng nấy làm việc của mình đi, đừng để ta nghe thấy còn ai ra ngoài lảng vảng nữa!”
Thôi ma ma có vẻ mất kiên nhẫn, nói xong liền quay người đi về phòng, trước khi đi còn gọi Tuân Liễu một tiếng, bảo nàng đi theo.
Đào Nhi đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người, trong lòng căm tức, nhưng lời của Thôi ma ma nàng ta không thể không tin, vì vậy chỉ có thể giậm chân rồi ấm ức quay về phòng.
Bên này, Tuân Liễu đi theo sau Thôi ma ma, trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Nàng không hiểu tại sao Thôi ma ma lại nói dối giúp mình. Bốn năm nay, Thôi ma ma có phần thân thiết với nàng là thật, nhưng thái độ của bà với các cung nữ khác cũng gần như vậy, hai người ngoài mối quan hệ thông thường ra cũng không có giao tình riêng tư nào.
Trước lúc đi lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu này, không biết là phúc hay họa.
Nghĩ ngợi lung tung, nàng đã đi theo Thôi ma ma đến cửa phòng, thấy bà đưa tay đẩy cửa, nghiêng người nói: “Vào đi.”
Nàng siết chặt bọc đồ trên vai, có chút không thoải mái bước vào cửa.
Thôi ma ma cũng không nói gì, sau khi vào phòng liền đóng cửa, đi đến bàn trà chậm rãi ngồi xuống, rót hai chén trà nóng, đẩy một chén sang phía đối diện.
“Đừng câu nệ, ngồi đi.”
Tuân Liễu do dự một chút, tiện tay đặt bọc đồ xuống đất, đặt hũ tro cốt sang một bên rồi ngồi xuống. Giờ đã sắp đến giờ Hợi, nàng không đợi được đối phương thong thả dây dưa nữa, liền chủ động mở lời hỏi:
“Thôi ma ma, tại sao người lại…”
“Tại sao lại giúp ngươi?”
Thôi ma ma đặt chén trà xuống, mím môi cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chuồng ngựa bên kia đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Tuân Liễu trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn Thôi ma ma với vẻ mặt hiền từ như ngày thường, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình:
“Ma ma, người biết chuyện con…”
Thôi ma ma cười cười, trong ánh mắt có chút thần bí mà Tuân Liễu không hiểu: “Ta ở trong cung này cũng đã mấy chục năm rồi, ai có lòng dạ thế nào ta đều nhìn ra được.”
E là không chỉ nhìn ra được, mà còn có tai mắt khắp nơi mới biết được chuyện của nàng và Thường An.
Tuân Liễu phát hiện bản thân vẫn luôn đánh giá thấp bà lão thoạt nhìn không có gì đáng sợ này. Trong cái Tây viện này vậy mà lại ẩn giấu một nhân vật lợi hại, mà nàng đến bây giờ mới phát hiện?
Trước đêm xuất cung, nàng sắp tiêu đời rồi sao?
Thấy Tuân Liễu không nói gì, Thôi ma ma lại cười một tiếng, nói: “Ngươi không cần sợ ta, nếu ta muốn tố cáo ngươi thì đã làm từ lâu rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ, lại càng không cần thiết phải giúp ngươi tránh mặt Đào Nhi đúng không?”
Lời này nói cũng có lý, nhưng mà…
“Ma ma, người muốn con làm gì thì cứ nói thẳng.”
Đã biết nàng muốn làm gì, vậy mà còn mạo hiểm phạm luật cung để giúp nàng, nếu nói không có mục đích khác thì nàng không tin.
Nghe vậy, Thôi ma ma ngược lại có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, chợt cười ha hả mấy tiếng rồi mới chậm rãi nói: “Ta thích nói chuyện với người thông minh, Liễu Tần, ta không nhìn lầm ngươi.”