"Ngươi..."
Nàng vừa định lên tiếng, lại thấy thân hình nhỏ bé của Huyền Viên Triệt mềm nhũn ngã xuống đất.
Nàng lập tức đỡ hắn dậy chạy về, đi được nửa bước lại nhớ tới mũ miện vàng và bộ cung phục kia, nhưng vừa quay đầu lại nghe thấy tiếng đồng bọn của tên cướp đuổi tới từ xa, nàng thầm mắng một tiếng, chỉ có thể cõng thiếu niên nhanh chóng rời đi.
Cõng thiếu niên và bọc đồ chạy bán sống bán chết, mãi đến khi trời trong núi dần tối, mưa cũng dần nhỏ, phía sau dường như đã hoàn toàn cắt đuôi hai tên kia, nàng mới bắt đầu tìm chỗ nghỉ chân.
Cuối cùng trước khi trời tối nàng tìm thấy một cái hang nhỏ, tuy không lớn, nhưng đủ khô ráo, cũng đủ cho hai người bọn họ nghỉ ngơi.
May mà trong hang còn một ít cỏ khô, Tuân Liễu cõng thiếu niên vất vả trải cỏ khô lên mặt đất, nàng lúc này mới đặt thiếu niên nằm xuống, sau đó lại lập tức đội mưa ra ngoài tìm một ít cành cây về, tuy đều là những mảnh gỗ nửa khô nửa ướt, nhưng dù sao cũng có thể nhóm lên một ngọn lửa nhỏ để sưởi ấm.
Mặc dù trong hang đã ấm hơn nhiều, nhưng sắc mặt thiếu niên vẫn tái nhợt đến đáng sợ, Tuân Liễu sờ sờ trán hắn, có chút lo lắng.
Sao lại nóng như vậy?
Nàng lập tức cởi giày và tất của thiếu niên ra, quả nhiên thấy những bọng nước dưới lòng bàn chân đều đã bắt đầu chuyển vàng chảy mủ, vậy mà bị nhiễm trùng!
Trong điều kiện này sốt cao phải làm sao bây giờ?
Tuân Liễu có chút bồn chồn, đôi tay này của nàng cứu chữa vô số đồng nát sắt vụn, nhưng mạng người vẫn là lần đầu tiên!
"Lạnh... lạnh quá... lạnh quá..."
Thiếu niên run rẩy co rúm lại thành một cục, môi thậm chí có chút tím tái.
Nàng nghiến răng, dứt khoát lật tung hết đồ trong bọc ra, quần áo bên trong đều đã ướt hết, nhưng may mà lọ thuốc đều không bị mất, nàng trực tiếp bôi hết thuốc mỡ thoạt nhìn có tác dụng lên lòng bàn chân thiếu niên, sau đó lại lật ra một bộ quần áo ướt vắt khô đắp lên trán thiếu niên.
Nhưng thấy thiếu niên vẫn ôm cánh tay run rẩy, nàng suy nghĩ một chút lại dứt khoát cởi hết quần áo ướt trên người thiếu niên chỉ chừa lại qυầи ɭóŧ, dời thiếu niên đến gần lửa hơn một chút, để lửa từ từ hong khô nước trên da và tóc hắn.
Còn nàng thì giơ quần áo lên nướng bên lửa vừa chú ý động tĩnh của thiếu niên.
Chỉ thấy lúc này nước trên người thiếu niên đang hóa thành hơi nước bốc lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bộ dạng này người ngoài không biết còn tưởng rằng vị đạo hữu nào đó sắp phi thăng.
Tuân Liễu mô phỏng cảnh tượng này trong đầu, một lúc lâu không nhịn được "phụt" cười ra tiếng, bội phục bản thân trong tình huống này vậy mà vẫn có thể vui vẻ được.
Thấy quần áo trên tay và trên người nướng khô gần xong, nàng liền đi qua định thay quần áo cho thiếu niên, thế nhưng khi nàng vừa mới chạm vào cánh tay thiếu niên, lại thấy thiếu niên trở mình, vậy mà ôm chặt eo nàng.
"Mẫu... phi..."
Nàng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thiếu niên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, môi không chút huyết sắc, lông mi run rẩy yếu ớt, hai cánh tay gầy guộc lại quấn lấy eo nàng không chịu buông tay.
Nàng thử kéo ra, hắn lại càng dùng sức hơn.
"Mẫu phi... đừng chết... đừng..."
Giọt nước mắt long lanh lăn từ hàng mi thiếu niên rơi xuống mu bàn tay nàng.
Như bị nhiệt độ nóng bỏng kia làm giật mình, Tuân Liễu không khỏi có chút xót xa.
Nàng thở dài sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên.
Mấy ngày trước hắn vẫn là Nhị hoàng tử cao cao tại thượng trong hoàng cung, bây giờ lại từ trên mây rơi xuống vực sâu, nhưng dọc đường này bao nhiêu gian khổ, hắn chưa từng kêu than với nàng một tiếng nào, nhưng trên thực tế, đây đã coi như là cực hạn của hắn rồi phải không?