Tuy thân thể này của ta chỉ lớn hơn cậu ta bốn tuổi, nhưng chiều cao lại cao hơn cậu ta không ít. Lúc này ta đang ôm lấy eo cậu, có thể nhìn thấy hàng mi dài và chiếc mũi cao thẳng từ trên đỉnh đầu thiếu niên.
Chỉ thấy hàng mi kia dường như đang run rẩy vì đau đớn, nhưng cậu vẫn mím môi không chịu nói.
Tuân Liễu bất lực ngửa mặt lên trời thở dài: “Ta thật sự sợ ngươi rồi, tiểu tổ tông ạ.”
Kéo thiếu niên đến ngồi trên một tảng đá bên cạnh, lúc này ta mới phát hiện cậu không dám cử động chân, mu bàn chân vừa chạm đất liền lập tức co lại.
Ta dường như đã hiểu ra điều gì đó, liền ngồi xổm xuống định cởi giày cho cậu.
“Ngươi làm gì vậy!” Huyền Viên Triệt theo bản năng rụt chân lại, nhưng lại bị bàn tay thiếu nữ kiên quyết giữ chặt, tay kia nắm lấy gót giày nhanh chóng cởi ra. Quả nhiên thấy tất trên chân thiếu niên đã loang lổ máu đỏ, là do bị mài rách tạo thành máu bọng nước.
Ta làm tương tự với chiếc giày còn lại, quả nhiên thấy lòng bàn chân cũng như vậy.
“Bị phồng rộp rồi tại sao không nói cho ta biết? Nếu xử lý kịp thời thì đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy!” Nói đến đây, ta đã có chút tức giận.
Suốt dọc đường ta chỉ lo vội vã lên đường, thấy cậu ở phía sau yên lặng đi theo thì cứ nghĩ là không có chuyện gì, ai ngờ tên nhóc này lại là người ít nói, thân thể khó chịu mà còn tự mình chịu đựng.
Nếu không phải nhịn không nổi, có phải còn định giấu ta đến cùng không?
Thiếu niên quay mặt đi, mím môi không nói, ánh mắt không biết là cố chấp hay là gì khác. Trải qua mấy ngày chung đυ.ng, Tuân Liễu cũng đại khái nắm được tính tình của cậu, thấy vậy tuy tức giận nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mở bọc đồ ra, lấy ra lọ thuốc mỡ dự phòng của mình, cởi tất của thiếu niên rồi bôi thuốc cho cậu.
Trên chân đột nhiên truyền đến một trận mát lạnh dễ chịu, Huyền Viên Triệt theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy thiếu nữ lúc này đang quỳ một gối xuống đất, nắm lấy chân mình, đang cẩn thận bôi thuốc cho mình.
Tuân Liễu cảm thấy có ánh mắt nhìn lại, liền ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của thiếu niên, lại bị ánh lệ lấp lánh trong đôi mắt phượng hoàng kia làm cho sững sờ.
Thiếu niên thấy nàng nhìn mình, liền lập tức quay đầu đi, nắm lấy tay áo lau nước mắt.
Tuân Liễu hoàn hồn, chợt nhớ tới mục đích liều mạng chạy trốn của cậu.
Trong lòng chợt có chút chua xót, không nhịn được đưa tay ôm lấy bờ vai gầy gò của thiếu niên, cảm thấy thân thể thiếu niên đột nhiên cứng đờ, liền đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu như an ủi.
“Ngốc ạ, ta đã nói ta sẽ không bỏ rơi ngươi, ít nhất là trước khi ngươi có năng lực tự bảo vệ mình, ta sẽ không rời xa ngươi, ta thề với ngươi, được không?”
Ta hung hăng xoa xoa đầu thiếu niên, đột nhiên cười nói: “Cho nên ngươi không cần phải sợ hãi như vậy, nếu mệt mỏi hoặc chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta biết, biết không?”
Nói xong, ta giúp cậu mang tất và giày vào lại, đứng dậy quay lưng về phía cậu, hai tay cong ra sau lưng làm tư thế muốn cõng cậu.
“Lên đi, cầm lấy bọc đồ.”
Huyền Viên Triệt ngây người nhìn bóng lưng nàng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Tuân Liễu quay đầu lại thấy cậu vẫn còn ngây ra, liền nói: “Đừng ngẩn người nữa, muốn nhanh chóng tự mình đi lại được thì bây giờ phải nghe lời ta, mau lên đi.”
Cậu nhìn bọc đồ bên cạnh, mím môi cầm lấy đeo lên lưng, sau đó chậm rãi đứng dậy dựa vào lưng thiếu nữ mềm mại ấm áp. So với mình, tuy vai nàng cũng không rộng hơn bao nhiêu, nhưng lúc này lại vô cùng ấm áp và đáng tin cậy.