Tuân Liễu "phụt" một tiếng bật cười, Huyền Viên Triệt thì đen mặt.
Giờ thì khó xử rồi, hiện tại kiểm tra ở cổng thành nghiêm ngặt như vậy, bọn họ lại không có hộ tịch, làm sao trốn ra ngoài được?
Cũng không thể tàng hình...
Chờ đã, tàng hình?
Tuân Liễu đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm hai thùng phân lớn bốc mùi hôi thối trên xe lừa trong sân, hai mắt sáng lên.
"Ta có cách rồi!"
...
"Ngươi nói gì? Ngươi bảo ta trốn trong thùng phân này?"
Huyền Viên Triệt không thể tin được nhìn người phụ nữ đang cười tủm tỉm trước mặt.
Hoàng bá ngây ngốc nhìn hai "lão bằng hữu" của mình một cái, cũng có chút không dám tưởng tượng.
“À, à, nàng nương, cái mùi này ngửi quen rồi thì cũng chẳng sao, nhưng mà thật sự chui vào trong đó thì… hơi…” Quá kinh tởm…
Tuân Liễu đưa ngón trỏ lên lắc lắc: “Ta có bảo là trực tiếp ngâm vào trong đó đâu, các ngươi không thấy ghê tởm ta còn thấy ghê tởm nữa là. Cách ta nói là che mắt thiên hạ. Hoàng bá, thùng phân lớn như vậy ngài còn không?”
Hoàng bá gật đầu: “Trong nhà kho còn hai cái mới, xe lừa xóc nảy khó tránh khỏi va chạm, cho nên ta thường để dành thêm hai cái phòng hờ.”
“Vậy là được rồi, hai cái vừa đủ dùng.”
Cách nàng nói vẫn là cách cũ, lợi dụng điểm mù thị giác của con người để ngăn cách một khoảng không gian dưới đáy thùng phân, nói nôm na là làm một cái lớp xen giữa, ở phía trên thùng gỗ thêm một lớp ván gỗ để ngăn cách không gian bên dưới và không gian bên trên, đến lúc đó đổ nước phân đυ.c ngầu lên trên, người trốn ở phía dưới, cho dù gặp phải lục soát cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến trong thùng phân này còn có huyền cơ khác.
Hoàng bá nghe thấy ý tưởng như vậy thì khen nàng thông minh, làm như thế này chỉ cần không xảy ra bất trắc, lẻn ra khỏi kinh thành cũng không phải là chuyện khó.
Huyền Viên Triệt nhìn nàng không biết đang suy nghĩ gì.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong cùng Hoàng bá, Tuân Liễu liền mò vào nhà kho bắt đầu một trận loảng xoảng leng keng.
Không biết qua bao lâu, sau lưng nàng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Ngươi học được những kỹ năng mộc này từ đâu?”
Tuân Liễu lau mồ hôi trên trán quay người lại, chỉ thấy thiếu niên mày rậm mắt sáng, lưng thẳng tắp, tuy mới mười hai tuổi, tuy chỉ mặc một thân vải thô, nhưng đã sơ hiện phong thái vô song của người trưởng thành.
Nhưng hiện tại dù sao vẫn còn non nớt như một cây cỏ nhỏ.
Tuân Liễu thấy hắn chỉ mặc một bộ áo đơn bạc chạy ra ngoài, liền kéo tấm chăn mà mình vừa sưởi ấm ném qua khoác lên người hắn.
“Ngươi không sợ lạnh à? Nếu bị bệnh thì chúng ta không có chỗ nào mua thuốc đâu.”
Nói xong nàng lại quay vào trong lấy cưa cưa ván gỗ.
Huyền Viên Triệt tiến lại gần nàng, trên tay đang cầm khối Rubik nhỏ đó.
“Câu hỏi vừa nãy của ta ngươi vẫn chưa trả lời.”
Tuân Liễu dừng lại, liếc nhìn hắn một cái rồi thuận miệng bịa chuyện: “À, cha ta lúc còn sống là thợ mộc, ta học từ ông ấy.”
Thực tế kiếp trước nàng chính là một nữ tiến sĩ cơ khí chính hiệu, những thứ này đều là do ông nội là giáo sư ép buộc học từ nhỏ.
“Ngươi lại gạt ta.”
Huyền Viên Triệt cầm khối Rubik trên tay đưa đến trước mặt nàng: “Khối Rubik này ngay cả đại thần bộ Nàngng cũng không làm ra được, một thợ mộc nho nhỏ làm sao có thể làm được?”
Tuân Liễu giật mình trong lòng, cúi đầu nhìn, lại càng kinh ngạc.
“Ngươi vậy mà đã giải được rồi?”
Chỉ thấy trên khối Rubik nhỏ kia không phải là sáu mặt đã khôi phục về vị trí ban đầu từng ô một sao.
Một thiếu niên cổ đại mới vừa tròn mười hai tuổi, chưa đến một ngày, vừa phải bận rộn chạy trốn, còn có thể tranh thủ thời gian giải Rubik, đây chẳng phải là thần đồng trong truyền thuyết sao?