Nhưng khi tới gần thiếu niên, nàng lại chỉ dùng giọng nói hai người có thể nghe thấy được nói: "Nhớ kỹ thân phận của ngươi, đừng để lộ."
Thiếu niên giật mình, lúc này mới thu liễm lại đôi chút, nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Tuân Liễu nháy mắt với hắn, quay đầu nhìn lão bá.
"Lão bá, chuyện Kiều ca là thế nào?"
"Hắn? Hắn chẳng qua chỉ là một tên khốn nạn vong ân bội nghĩa! Những năm nay, tiền Thái Chi kiếm được trong cung phần lớn đều đưa cho hắn làm ăn, giờ thì làm ăn phát đạt rồi, hắn lại phụ bạc con gái ta!"
Lão bá khạc nhổ một cái mắng: "Giờ không chỉ cưới kỹ nữ thanh lâu, còn muốn con gái ta ra khỏi cung làm thϊếp cho hắn, ta khinh!"
Ông tức giận mắng vài câu, lại nghĩ tới con gái mình còn chưa kịp ra khỏi cung đã chết trong cung, liền nắm chặt túi gấm kia đau lòng nói: "Con gái đáng thương của ta, ta vẫn luôn giấu nó chuyện này, chính là không muốn nó đau lòng, đợi nó ra ngoài rồi tìm cho nó một nhà chồng tốt, nhưng không ngờ... không ngờ..."
Tuân Liễu thấy vậy vội vàng tiến lên an ủi lão nhân, trong lòng cũng có chút chua xót.
Mấy năm nay nàng không ít lần nghe Thái Chi nhắc tới vị Kiều ca này, mối tình này ngay cả trước khi chết vẫn luôn canh cánh trong lòng, vậy mà lại nhận kết cục như vậy.
Huyền Viên Triệt ngồi bên cạnh, trên mặt cũng có chút xúc động, nhưng hắn nghĩ tới cái chết của Thái Chi ít nhiều có liên quan tới mình, nên chỉ có thể mím chặt môi không nói gì.
Tuân Liễu thở dài, bỗng nhiên kéo bọc quần áo của mình ra, từ bên trong lấy ra một túi bạc đưa cho lão bá.
"Lão bá, người chết không thể sống lại, đây là thứ Thái Chi để lại cho ngài."
Lão bá ngẩng đầu nhìn túi tiền nặng trĩu trong tay mình, vội vàng lắc đầu nói: "Con đừng lừa lão già này, Thái Chi những năm nay làm gì còn tích được nhiều bạc như vậy..."
Tuân Liễu đẩy tay ông về rồi cười nói: "Trong này còn có chút tâm ý của con và Thuận Tử, hơn nữa chúng con còn có việc muốn nhờ ngài."
Lão bá lau nước mắt, nhìn hai người nói: "Chuyện gì?"
"Đưa chúng con ra khỏi kinh thành."
...
Sau một hồi trò chuyện, Tuân Liễu mới biết lão bá họ Hoàng, nàngng việc hàng ngày là phụ trách vận chuyển phân của từng nhà trong khu vực này, mỗi sáng sớm phải đánh xe phân ra vào kinh thành một lần, đây chính là cơ hội của họ.
Ban đầu kế hoạch của Tuân Liễu là giả làm con cái của Hoàng bá để cùng nhau ra khỏi thành, nhưng lập tức bị hai người kia phản đối.
"Những người ra vào kinh thành đều phải mang theo hộ tịch do quan phủ cấp mới được thông hành."
Huyền Viên Triệt nói như vậy, Hoàng bá cũng gật đầu: "Đúng vậy, các con là cung nhân bỏ trốn, không có hộ tịch sẽ bị thị vệ bắt đấy."
Tuân Liễu suy nghĩ một hồi, hỏi một câu không biết xấu hổ: "Hộ tịch là thứ gì?"
"..." Huyền Viên Triệt kỳ quái nhìn nàng một cái: "Ngươi không biết hộ tịch? Người Đại Hán tất có hộ tịch Đại Hán, hộ tịch do quan phủ địa phương đăng ký tạo sổ lưu trữ, hộ tịch do người Đại Hán tự giữ, trên đó có ghi châu huyện trực thuộc, họ tên và thân phận, bất luận nam nữ già trẻ đều có hộ tịch, còn cung nhân thì trước khi ra khỏi cung sẽ không được cấp."
Nói như vậy nàng đã hiểu, chẳng phải là chứng minh nhân dân sao.
"Nghiêm ngặt như vậy sao? Chẳng lẽ ra khỏi kinh thành đi đâu cũng phải kiểm tra?"
Huyền Viên Triệt lắc đầu: "Kinh thành là chân long thiên tử nên kiểm tra nghiêm ngặt hơn, ra khỏi kinh thành hẳn sẽ thoải mái hơn nhiều."
Hoàng bá cười nhìn Huyền Viên Triệt ra vẻ người lớn nói: "Tiểu tử này cũng lợi hại đấy, biết nhiều thứ như vậy."
Tiểu tử...