Nhưng điều này càng củng cố thêm quyết tâm rời cung của nàng, khi lệnh cấm cung nhân vừa được giải trừ, nàng gần như lập tức đến chuồng ngựa hỏi Thường An kế hoạch ra khỏi cung có thể tiến hành thuận lợi hay không.
Thường An cũng rất lo lắng về chuyện này, nhưng bây giờ tình hình đã khác, nói là cấm túc cung nhân Trường Xuân cung được giải trừ, nhưng Thái Chi là cung nữ thân cận bên cạnh Vân quý phi, ai cũng không dám chắc trong cung có thả nàng ta rời đi hay không.
Hai người đang lo lắng thì bên ngoài có người đến báo tin, nói Thái Chi sáng mai giờ Thìn ra khỏi cung kế hoạch vẫn tiến hành như cũ, bảo chuồng ngựa chuẩn bị sẵn sàng, trước giờ Thìn ngày mai đến cửa sau nội điện đón người.
"Như vậy rất tốt, tối nay cứ theo kế hoạch cũ, ngàn vạn lần đừng để người khác nhìn thấy."
Tuân Liễu gật đầu: “Yên tâm, ta còn sốt ruột hơn ngươi, tối nay gặp lại."
Nói xong nàng liền lặng lẽ rời khỏi chuồng ngựa.
Hiện tại trong Trường Xuân cung mọi người đều lo lắng cho bản thân, chỉ quan tâm đến sống chết của mình, ngược lại không ai để ý đến hành động của người khác.
Tuân Liễu trở về Tây viện, nàng không có nhiều đồ có thể thu dọn mang đi, thứ duy nhất quan trọng là bạc và đồ nghề đã được nàng cất vào trong xe ngựa từ trước, bây giờ chỉ cần đến giờ hẹn với Thường An lẻn đến chuồng ngựa là mọi chuyện đều ổn.
Cuối cùng cũng đến tối, sau khi xác nhận các cung nữ cùng phòng đều đã ngủ say, nàng liền lập tức lặng lẽ thay quần áo lẻn ra ngoài, đang định tiếp tục lẻn ra khỏi cửa lớn Tây viện thì nàng lại cảm thấy cánh tay bị người ta kéo lại.
Quay đầu lại nhìn, vậy mà lại là Thôi ma ma.
Nàng thở phào nhẹ nhõm nói: "Thôi ma ma, người còn chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Bây giờ nàng bị nắm thóp trong tay đối phương, cho dù đối phương có đưa ra thêm bao nhiêu yêu cầu, nàng cũng chỉ có thể đồng ý.
Thần sắc Thôi ma ma lại không giống như thường ngày, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu:
"Nếu như đêm nay gặp phải người bị tập kích, ngươi có kế cứu người, nên làm thế nào?"
Tuân Liễu cảm thấy khó hiểu, tưởng rằng đối phương đang nói đùa, nhưng nhìn biểu cảm của đối phương dường như lại không giống đang nói đùa.
Chẳng lẽ là sợ nàng lấy miếng ngọc bội giá trị kia nuốt lời, cố ý ra đề bài khảo nghiệm nàng?
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra câu trả lời thật lòng trong lòng mình:
"Ma ma, ta không muốn lừa người, nếu như đối phương không có quan hệ gì với ta, ta đương nhiên không muốn dính vào chuyện này, nhưng ta cũng có lương tâm, cái kế người nói, nếu ta có nắm chắc tuyệt đối, sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Thôi ma ma nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên buông cánh tay nàng ra, trên mặt lại hiện lên nụ cười:
"Ngươi rất thành thật, cũng đủ thông minh."
Giọng nói người đột nhiên chuyển sang, thần sắc có chút thâm ý: "Vậy nếu như trận tập kích này cũng ít nhiều liên lụy đến ngươi thì sao?"
"... Thôi ma ma, sao ta lại cảm thấy người như có chuyện gì giấu ta vậy?"
Lại là tập kích lại là cứu người, sao nàng lại cảm thấy không ổn như vậy?
Thôi ma ma nghe vậy lại khẽ cười một tiếng: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là thuận miệng hỏi thôi, ngươi đi rồi về sau có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại, ma ma cũng không có gì tặng cho ngươi, nhưng khi ngươi gặp được Hạ Phi tướng quân, nếu ngươi có gì cần cứ việc nói với ông ấy."
Tuân Liễu suy nghĩ một chút, có chút do dự nói: "... Bạc cũng được sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì tốt quá."
Nàng vui mừng khôn xiết nhịn không được đưa tay ôm lấy vai Thôi ma ma: “Dù sao thì, bốn năm nay người đối xử tốt với ta, ta đều ghi nhớ trong lòng, nếu như sau này còn có duyên gặp lại... Không, sau này nếu người hoàn thành tâm nguyện muốn ra khỏi cung, ta nhất định sẽ phụng dưỡng người an hưởng tuổi già."