Hắn cười lạnh một tiếng lại nói: "Đáng tiếc hắn không thể quay về, trẫm đã điều động mười vạn đại quân, lập tức xuất phát thảo phạt phản quân, đầu của hắn nhất định sẽ được đưa về tay trẫm ngay lập tức, còn người của Vân gia, trẫm một người cũng sẽ không tha!"
Thấy nàng ta mặt mày xám như tro tàn, hắn mới buông nàng ta ra.
"Về phần thỉnh cầu vừa rồi của nàng, coi như trẫm vui vẻ, chấp thuận cho nàng, đợi trẫm xử lý xong Vân gia sẽ đến thu thập nàng!"
Nói xong hắn liền hất tay áo, xoay người rời khỏi đây.
Hồi lâu, ngoài cửa điện Thôi ma ma và Thái Chi thấy long giá đi xa mới bước vào, Thái Chi thấy Vân quý phi sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên mặt đất, vội vàng chạy đến đỡ nàng ta dậy.
"Người đồng ý rồi."
Thôi ma ma thấy sắc mặt nàng ta khó coi thở dài nói: "Nương nương, sầu muộn hại thân, sao không nghĩ thoáng một chút, nếu Nhị điện hạ có thể sống sót rời cung, tương lai khi đã đủ lông đủ cánh chưa biết chừng còn có cơ hội hồi cung..."
"Không, đừng quay lại."
Vân quý phi nhìn cánh cửa điện nguy nga lộng lẫy nhưng lạnh lẽo: “Đừng bao giờ quay lại, càng đừng ngồi lên cái địa vị đó, ta chỉ cần nó sống như người bình thường, sống sót là tốt rồi."
Thôi ma ma trầm mặc một lát, lại nói: "Hiện tại bước đầu tiên coi như đã vững chắc, nhưng cửa cung có trọng binh canh giữ, Nương nương có cách nào tốt để tránh né không?"
"Không sao, các ngươi cứ an bài đi."
Vân quý phi đột nhiên đứng dậy nhặt cây phượng trâm trên mặt đất lên, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, giọng nói nàng ta nhẹ nhàng đến lạ, mang theo chút không sợ hãi và kiên quyết.
"Đến lúc đó bản cung tự có biện pháp."
...
Đại Hán năm Huệ Ninh thứ 11, tháng 1 ngày 25, tin tức Vân Phong dẫn ba vạn thân binh tạo phản truyền vào kinh thành, cả nước chấn động, có người xót xa có người không tin, nhưng không ai dám nói đỡ cho Vân gia một câu, chỉ có mấy vị tướng lĩnh cũ của Vân Phong ở trên triều có chút khí phách dâng tấu xin điều tra, nhưng cũng bị Huệ Đế lập tức bác bỏ, hạ chỉ nói rõ nếu còn ai cầu tình cho phản tặc sẽ bị xử lý như phản tặc, mấy vị tướng lĩnh cũ kia cũng lập tức bị đánh vào thiên lao để răn đe.
Từ đó trên dưới triều đình không còn ai dám dâng tấu nữa.
Vân gia bị tru di cửu tộc, Trường Xuân cung bị phong tỏa ngay trong ngày, không cho phép bất cứ ai ra vào, nhưng cùng ngày buổi chiều giờ Thân trong cung lại truyền lệnh, cấm túc cung nhân Trường Xuân cung được giải trừ, hai hàng cấm vệ quân từ cửa Trường Xuân cung chuyển đến canh giữ nội điện.
Mọi người đều cho rằng Vân quý phi bị huynh trưởng liên lụy, về sau có lẽ sẽ không còn được sủng ái, nhưng dù sao nàng ta cũng có hoàng tử, ít nhất sẽ không giống người Vân gia cùng chung một kết cục, mệnh lệnh giải trừ cấm túc cung nhân vừa ban xuống, người không biết chuyện trong Trường Xuân cung càng cho rằng đây chẳng qua chỉ là hành động bất đắc dĩ nhất thời của Bệ hạ, không bao lâu nữa sẽ khôi phục lại như xưa.
Tuân Liễu cũng là sáng sớm thức dậy mới biết được những tin tức này, nàng còn tưởng rằng mình xui xẻo, vừa mới chuẩn bị trốn khỏi cung thì gặp phải cấm cung, nghe nói Vân gia bị tru di cửu tộc, trong lòng lại có chút khó chịu không rõ nguyên do.
Dù sao nàng cũng là người lớn lên trong xã hội hòa bình, nhân quyền, tuy rằng nàng luôn cảm thấy mình có chút không hợp với thế giới này, nhưng nàng người nhỏ bé tiếng nói chẳng có trọng lượng gì ngoại trừ bày tỏ sự đồng cảm ra dường như cũng không thể làm gì khác, cảm giác bị cuốn theo dòng chảy bất lực này rất khó chịu.