Chương 12

Thái Chi nghe vậy, trong lòng buồn bã, nàng đi theo Vân quý phi đã lâu, quen nhìn thấy dáng vẻ nàng được sủng ái, giờ thấy nàng như vậy, trong lòng tự nhiên cũng có chút khó chịu.

“Nương nương, nô tỳ đã bảo Thúy Nhi các nàng đi tìm ma ma trong cung biết y thuật đến đây, Nhị điện hạ sẽ không sao đâu, xin nương nương yên tâm.”

Vân quý phi lại lắc đầu: “Làm sao yên tâm được? Chuyện ta lo lắng đâu chỉ có chuyện này…”

Lúc này, có mấy người đi vào từ ngoài điện, chính là Thúy Nhi mà nàng vừa phái đi, nhưng hai người lại dẫn theo một ma ma cấp thấp, Thái Chi nhíu mày: “Sao không đi mời Vương ma ma?”

Thúy Nhi hai người nghe vậy vội vàng hành lễ: “Ma ma này nói bà ấy tinh thông y thuật, hơn nữa hình như đã biết Nhị điện hạ bị thương, chủ động xin chúng nô tỳ dẫn đến đây, bà ấy còn nói có kế sách muốn dâng lên cho nương nương.”

Vân quý phi nghe vậy ngẩng đầu nhìn ma ma kia, thấy bà tuy mặc y phục cung nhân cấp thấp, nhưng lông mày thư thái, không hề có vẻ nhút nhát khϊếp nhược khi nhìn thấy quý nhân, khí chất quanh thân dường như cũng không thua kém gì nàng - một quý phi.

“Ngươi là…”

Ma ma kia tiến lên một bước hành lễ nói: “Nếu nương nương tin tưởng lão nô, xin hãy để lão nô xem thương thế cho Nhị điện hạ.”

“Phóng túng!”

Thái Chi vừa định tiến lên nói gì đó, lại nghe Vân quý phi nói:

“Thái Chi, để bà ấy lại đây.”

Thái Chi nhìn ma ma kia một cái, ngoan ngoãn hành lễ lui xuống: “Vâng, nương nương.”

Ma ma kia không hề liếc ngang liếc dọc, đi đến bên giường, thấy thiếu niên trên giường sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, liền đưa tay ra thăm dò cổ tay cậu, một lúc sau mới rút tay về nói:

“Nhị điện hạ không sao, nhìn thì nghiêm trọng nhưng thực ra chỉ là ngũ tạng lục phủ bị chấn động, khí huyết có chút rối loạn, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, có giấy bút không?”

Vân quý phi nhìn Thái Chi, Thái Chi hiểu ý đi lấy giấy bút đưa cho bà.

Chỉ thấy ma ma này vẽ vài nét trên giấy, rồi đưa trả giấy bút cho Vân Chi.

“Đây là những loại thảo dược lão nô trồng ở vườn hoa phía sau điện, lát nữa phái người hái một ít về sắc thành thuốc cho Nhị điện hạ uống là được.”

Thái Chi nhìn Vân quý phi, thấy nàng gật đầu liền đưa tờ giấy cho Thúy Nhi hai người.

“Thúy Nhi, các ngươi làm theo lời bà ấy nói.”

“Vâng.”

Không lâu sau, Thúy Nhi hai người quả nhiên bưng một bát thuốc đến, Vân quý phi nhận lấy thuốc, đỡ hoàng nhi dậy cho cậu uống, một lúc sau quả nhiên thấy sắc mặt cậu đã khá hơn rất nhiều.

“Quả nhiên có tác dụng, chỉ cần hoàng nhi của ta không sao là tốt rồi.”

Vân quý phi vui mừng nói.

Ma ma kia lại lắc đầu: “Nương nương, việc cấp bách hiện giờ e là không chỉ chữa thương, người đã suy nghĩ kỹ về những việc sau này chưa? Hiện giờ thánh thượng không màng tình xưa, đã phái cấm vệ quân canh giữ Vân gia, Vân gia bị diệt nhà chỉ là chuyện sớm muộn, còn Tiêu phi trong cung làm sao có thể bỏ qua cho người, làm sao có thể bỏ qua cho Nhị điện hạ? Những chuyện này người định làm thế nào?”

Vân quý phi nghe vậy sắc mặt biến đổi, lập tức đứng dậy nhìn bà: “Ngươi làm sao biết được những chuyện này? Ngươi rốt cuộc là ai?”

Ma ma kia nghe vậy thở dài: “Nương nương đừng quản thân phận của lão nô, hiện giờ người mà người có thể tin tưởng rất ít, nếu người tin tưởng lão nô, lão nô còn có một cách.”

Vân quý phi nhìn bà đầy phức tạp hồi lâu, cuối cùng đưa tay ra hiệu cho các cung nhân: “Các ngươi đều lui xuống hết đi.”

“Vị này không cần lui, kế sách này thiếu nàng không được, những chuyện này cũng không cần giấu nàng.”