Chương 10

Vừa nói, Tuân Liễu vừa xáo trộn các chữ số Ả Rập trên Ma phương rồi đưa lại cho thiếu niên.

“Nhận đồ của ta thì phải giữ lời hứa đấy, cứ coi như tối nay chưa từng gặp ta, biết chưa? Ngươi cũng mau về viện của mình đi, nếu bị người ta bắt gặp thì không hay đâu.”

Nói xong, nàng xoa đầu thiếu niên, rồi lách qua người cậu chạy về phía ngã ba.

Sắp đến giờ Tý rồi, nàng phải nhanh chóng quay về, nếu không lại bị Đào Nhi lắm chuyện kia phát hiện thì không xong.

Nhìn bóng dáng Tuân Liễu khuất dần ở góc đường, thiếu niên mới cầm lấy món đồ chơi nhỏ gọi là “Ma phương” lên xem xét rồi xoay xoay. Lúc này, từ hướng ngã ba mà cậu đi tới vang lên một loạt tiếng bước chân, mấy thái giám xách đèn cung đình vừa nhìn thấy bóng dáng cậu đã vội vàng chạy tới, người dẫn đầu là một lão thái giám có địa vị hơi cao, vừa thấy thiếu niên đã gọi:

“Nhị điện hạ, người làm cho lão nô tìm kiếm vất vả, đêm hôm khuya khoắt thế này người tự mình chạy ra ngoài làm gì? Còn ăn mặc mỏng manh thế này, nếu nhiễm phong hàn thì phải làm sao!”

Lão thái giám vừa nói vừa khoác chiếc áo choàng lông cáo trên tay lên người thiếu niên rồi quấn lại, nhưng thiếu niên chỉ nhìn Ma phương trong tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Cục gỗ này từ đâu tới vậy, cẩn thận đừng để làm bị thương tay người.”

Thiếu niên lại nói: “Bản cung đâu có yếu ớt như vậy, hơn nữa vật này gọi là Ma phương, là một vật kỳ lạ.”

Cậu nghĩ một chút rồi hỏi lão thái giám: “Ngươi đã từng nghe nói đến một loại tiên tử nhỏ bé bằng ngón tay cái có cánh chưa?”

Lão thái giám ngẩn người, lắc đầu: “Lão nô chưa từng nghe nói.”

“Vậy đã nghe nói đến máy truyền âm ngàn dặm chưa?”

“Chưa từng.”

“Xe không cần ngựa kéo mà vẫn chạy được thì sao?”

Lão thái giám bị hỏi đến ngây người, một lúc sau mới thở dài cười nói: “Điện hạ nghe những thứ kỳ lạ này ở đâu vậy, lão nô chưa từng nghe cũng chưa từng thấy. Nếu thật sự có xe không cần ngựa kéo mà vẫn chạy được, lão nô nhất định sẽ tìm đến cho người và nương nương xem trước tiên, đáng tiếc đó chỉ là chuyện hoang đường.”

Ánh mắt thiếu niên lóe lên, một lúc sau mới nói: “Ngày mai đi tìm một người…”

Cậu nhìn Ma phương trong tay, rồi lại nói: “Thôi, quay về đi.”

Nhưng ngay lúc này, ở phía xa lại có một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, lão thái giám lo lắng hắn sẽ va vào điện hạ, liền bước lên một bước chặn hắn lại hỏi: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”

Tiểu thái giám thở hổn hển: “Điện hạ, vừa rồi có tin tức từ triều đình truyền đến, nói rằng biên quan cấp báo, biên giới liên tiếp mất hơn mười tòa thành, Vân đại tướng quân… Vân đại tướng quân…”

“Vân đại tướng quân làm sao, mau nói!”

Tiểu thái giám “bịch” một tiếng quỳ xuống trước thiếu niên, run rẩy nói: “Vân đại tướng quân cùng ba vạn đại quân dưới trướng mười ngày trước bị vây hãm ở Lang Nha Sơn, hiện giờ đã đầu hàng địch quốc, tạo phản rồi!”

“Ngươi nói cái gì?”

Ngón tay thiếu niên nắm chặt Ma phương, không để ý đến chiếc áo choàng trên vai còn chưa cài nút, liền chạy như bay về hướng nội điện.

“Điện hạ! Điện hạ!”

Lão thái giám vội vàng nhặt chiếc áo choàng trên đất rồi dẫn người đuổi theo, nhưng đã không còn thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa.

Trong nội điện Trường Xuân cung, cùng với một tiếng tát vang dội, một xấp giấy bị ném xuống đất.

“Tiện phụ, những năm qua trẫm có bạc đãi ngươi nửa phần nào không? Ngươi lại dám sau lưng trẫm làm ra loại chuyện đê tiện này?! Nếu không phải Lam Nhi vạch trần bộ mặt thật của ngươi, ngươi còn muốn lừa trẫm đến bao giờ?!”

Vân quý phi nằm sấp trên đất, ánh mắt nhìn thấy những thứ gọi là “chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ” vương vãi khắp nơi, nàng không hề kinh hãi cũng không tức giận, chỉ có một mảnh bi thương như tro tàn. Một lúc sau, nàng mới khẽ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông từng vì muốn gặp nàng mà không tiếc trèo tường vượt cửa sổ hồi còn trẻ, cười nhạt một tiếng.