Chương 15

Chó của tôi lại bị một hồi đơn phương bạo lực.

Tôi nhận thấy hình như chó của tôi rất thiếu đòn, ai cũng có thể đánh được hắn.

Nhóm người đi thăm hỏi tôi cũng trở về, tôi chả nhớ được ai cả.

Nhiều nhân loại quá, tôi không quen.

Không phải chó thì khó nhớ lắm!!

Chó ỉu xìu trở về nằm sấp bên cạnh tôi, cái đuôi lắc lư ảo não.

Hắn nói, “Vợ ơi, thế giới này thật tối tăm, chúng ta dắt tay nhau bỏ nhà đi trốn đi!”

Tôi nói, “Chúng ta cũng không có nhà.”

Căn biệt thự trước kia là nhà ba mẹ chó, nhưng hai người không thích ở nhà lớn nên chỉ có chó ở.

Các anh của chó đều đã dọn ra ngoài sau khi trưởng thành.

Bọn họ không có vợ đâu, nhưng nghe nói là do chó của tôi quậy phá quá chịu không nổi nên mới dọn đi.

Tôi và chó lâm vào sầu não.

Chó quả quyết nói, “Vậy chúng ta phải xây nhà, xây thật nhiều nhà. Sau đó bỏ nhà ra đi.”

Tôi đồng ý.

Ngày xuất viện, chúng tôi cuối cùng cũng có thật nhiều nhà.

Sau đó nắm tay nhau bỏ nhà ra đi.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Chúng tôi bị quân đội đế quốc xách cổ về.

Tôi thì nhẹ nhàng hơn, chỉ có chút mệt do đi bộ quá nhiều.

Chó thì hơi thảm.

Ba của chó đánh chó đến nằm chèm bẹp giữa đường như một tấm thảm lông chó.

Sau đó hắn vẫn chính nghĩa không sợ tà ác, hét lên

“Đồ lão cổ hủ, ba nói đi, con có phải là được nhặt về không?”

Ba chó tức đến nổi gân xanh, “Đúng vậy, tao không có đứa con ngu như mày.”

“Anh hùng không luận xuất thân, tuy con được nhặt về nhưng vẫn là anh hùng.” chó vẫn tiếp tục gân cổ làm anh hùng.

“Anh hùng này, anh hùng này!!” Ba chó tiếp tục đánh.

“Ba chờ đó, sẽ có ngày võ công con thành tài, trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm, đạp đổ đế chế độc ác của ba.”

“Đệ nhất cao thủ cái đầu mày.”

“Á, không được đánh vào mặt, ba cái lão cổ hủ này có phải đang ganh tị với sự đẹp trai sáng ngời của con không?”

Lại tiếp tục một màn đơn phương ẩu đả.

Chó vẫn ú ớ, “Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, trường giang sóng sau xô sóng trước, đội quân hùng lang giương cao chính nghĩa sẽ chiến thắng thương lang độc ác.”

Tôi bình tĩnh đứng đó, xem riết thành quen.

Nói thật, tôi rất khâm phục năng lực tìm đánh của chó.

Lúc nào cũng khiến người đánh thở hồng hộc, trong khi người bị đánh chỉ việc hiên ngang chờ đánh.

Mẹ chó cầm tay tôi nước mắt lưng tròng, “Khổ cho con rồi!”

Edsel cũng chạy đến, cầm nốt bên tay còn lại, “Khổ cho cậu rồi!”