*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi đến Nhất Trung Hoài Thành một tháng, Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình có phần không đúng lắm.
Cô bắt đầu mất ngủ nhiều lần.
Lâm Ngữ Kinh cho rằng mình lúc này rất bình tĩnh. Cô thật sự không nghĩ gì cả, mỗi ngày đầu óc bị bài thi với bài học chen chúc đến căng đầy, không có thời gian nghĩ những thứ khác.
Cũng không biết tại sao, chỉ là ngủ không được.
Mất ngủ là một chuyện rất khổ sở, không giống như thức đêm, là kiểu nằm trên giường, nhắm mắt lại nỗ lực thả cho đầu óc trống rỗng, nhưng lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được. Cảm giác từng giây từng phút chờ thời gian trôi qua, chờ đợi đến hừng đông, về lâu về dài sẽ khiến con người ta cực kỳ sốt ruột.
Cô đem quyển sách của Thẩm Quyện đặt dưới gối, vậy mà thật sự có chút hiệu quả, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không.
Chỉ là sau khi ngủ cũng không yên ổn, thường xuyên mơ rất nhiều giấc mơ lung ta lung tung, sáng sớm tỉnh dậy cũng không nhớ rõ gì cả, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt đến bức bối.
Theo đó mà đến chính là bệnh kén ăn.
Cái gì cũng không muốn ăn, dạ dày khó chịu như đang dời sông lấp biển, ép buộc mình ăn vào rồi lại nôn ra mất nửa ngày, thế nhưng chẳng thể nôn ra cái gì cả.
Tình trạng bình quân mỗi ngày ngủ hai ba tiếng, cộng thêm bệnh kén ăn cứ thế kéo dài gần nửa tháng, ngay cả bạn cùng bàn em gái nhỏ mềm mại cũng nhìn ra rồi, hỏi cô: "Gần đây cậu có phải đã gầy xuống quá nhanh rồi không?"
Đôi lúc Lâm Ngữ Kinh cảm thấy, trái tim rộng lớn đến khó tin của bạn cùng bàn nhỏ của cô quả thực là một đóa hướng dương trong hoàn cảnh đầy áp lực học tập này. Nghe cô ấy nói chuyện, tâm trạng của cô có thể thả lỏng đi không ít.
Cô cúi đầu làm đề tiếng Anh, đôi mắt dõi theo ngòi bút nhanh chóng xem lướt qua từng hàng của bài viết, không dừng lại: "Tớ không biết, đã lâu lắm rồi tớ không cân thử."
Có khi cô cảm giác bản thân hiện giờ rất lợi hại, bất kể tối qua chất lượng giấc ngủ có kém bao nhiêu, ngủ mấy tiếng, hay dạ dày không thoải mái thế nào, chỉ cần ban ngày ngồi trong phòng học, tay cầm bút dưới đặt bài thi, thì cả tinh thần lẫn sự chú ý đều có thể hoàn toàn tập trung ngay tức khắc.
Em gái nhỏ mềm mại than thở: "Cậu cũng không soi gương sao, tớ cảm thấy sắc mặt của cậu cũng không tốt lắm, ở đây ——" Cô ấy xoa xoa khuôn mặt lúc nhúc thịt của mình, "Gầy trơ xương rồi."
Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên, nhìn cô nàng: "Đang trong tiết tiếng Anh."
Em gái nhỏ mềm mại: "Tớ biết mà."
Lâm Ngữ Kinh hỏi: "Cậu học từ đơn xong chưa?"
Em gái nhỏ mềm mại im lặng một giây, sau đó oa oa kêu đi dịch bài tiếng Anh, miệng lẩm bẩm xong rồi xong rồi xong rồi.
Sau khi kết thúc tự học tối, trở về phòng ngủ, Lâm Ngữ Kinh tắm rửa xong chà chà tấm gương đầy hơi nước, nghiêm nghiêm túc túc nhìn chính mình trong gương.
Dường như đã thực sự gầy đi rất nhiều, mắt thoạt nhìn có vẻ hơi to hơn trước, quầng mắt thâm đen nghiêm trọng, cằm nhọn hoắc như được khâu lại.
Tiều tụy đến mức giống hệt như một đứa trẻ lang thang ăn bữa nay lo bữa mai.
Lâm Ngữ Kinh thở dài, đi căng tin mua một phần cháo thô*, ép buộc bản thân ăn vào non nửa bát. Không đến hai phút, lại bỏ thìa xuống vọt vào toilet, ôm bồn cầu bắt đầu một quá trình nôn mửa mới.
(*) 生滚粥: là một trong món ăn truyền thống của Quảng Đông. Nó là một loại cháo được nấu bằng cháo trắng nấu sẵn và thịt tươi, vv... * Lớp 11 còn có thể mỗi tuần về nhà một lần, chờ đến lúc lên lớp 12 thì đến cả thứ bảy và chủ nhật cũng phải lên lớp, nửa tháng nghỉ ngơi một ngày. Cuối tuần, Lâm Chỉ đến đón cô về nhà.
Hai tuần nay sắc mặt của Lâm Chỉ vẫn rất khó coi, hôm nay càng đặc biệt hơn. Trước kia lúc bà ở trên xe đều sẽ hỏi thăm tình hình học tập tuần này của cô, thành tích thi tháng thế nào, bao nhiêu điểm. Vậy mà hôm nay một câu cũng không nói, hai người trầm mặc cả quãng đường.
Mãi đến khi sắp về tới nhà.
Lâm Chỉ bỗng nhiên vung tay đánh tay lái, xe thắng "Kít" một tiếng, đột nhiên dừng ở ven đường.
Lâm Ngữ Kinh còn đang nhìn ra ngoài cửa xe, qua mười mấy giây, mới hồi thần lại, chậm chạp quay đầu qua.
Lâm Chỉ nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh băng: "Con làm cho ai xem?"
Lâm Ngữ Kinh có chút ngơ ngác nhìn bà, tựa như nghe không hiểu.
"Con thử nhìn xem bản thân con hiện tại đã biến thành cái dạng gì? Có ý gì? Trả thù mẹ sao?" Lâm Chỉ cười lạnh một tiếng, nói, "Chắc con sẽ không cho rằng như vậy sẽ hữu hiệu chứ. Tính tình mẹ thế nào con cũng biết rồi, con cảm thấy con như bây giờ có thể ảnh hưởng đến mẹ à? Mẹ nói cho con biết Lâm Ngữ Kinh, con không cần làm như thế, vô dụng với mẹ thôi."
Lâm Ngữ Kinh nghe hiểu rồi.
Cô hờ hững quay đầu đi lần nữa, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Ngoài cửa xe là mùa đông Hoài Thành, người đi trên đường quấn chặt áo khoác dày, đi sát vào tường, cúi đầu đi tới phía trước.
Cô không biết thành phố A lúc này như thế nào, nhưng nhiệt độ vào mùa đông ở Hoài Thành cao hơn Đế Đô không ít, vậy nhưng vẫn lạnh giá.
Loại ẩm thấp lạnh lẽo đến thấu xương kia cách một lớp kính xe dày cộp cũng có thể cảm nhận được, một cơn lạnh không thấy được không sờ được.
"Mẹ." Lâm Ngữ Kinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Tôi ăn không vào, cũng ngủ không được."
Lâm Chỉ không lên tiếng, mím môi, mắt có hơi đỏ, cứ như đang cực kỳ gắng sức kiềm nén cơn phẫn nộ hay gì đó.
"Mỗi ngày đều như vậy. Tôi rất cố gắng làm bản thân tốt lên, thế nhưng không có tác dụng gì." Lâm Ngữ Kinh lạnh nhạt nói, "Người tìm cho con một bác sĩ tâm lý đi."
* Bác sĩ tâm lý mà Lâm Chỉ tìm có mở một phòng khám tâm lý tư nhân, tên là Ngôn Hành, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, đeo cặp kính mắt, tuấn tú nhã nhặn, tốc độ nói rất chậm.
Phòng khám ở tầng cao nhất của một cao ốc văn phòng. Lâm Ngữ Kinh đẩy cửa đi vào, người đàn ông để sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên: "Lâm Ngữ Kinh?"
Lâm Ngữ Kinh lễ phép chào hỏi một tiếng: "Chào ngài."
Ngôn Hành cười cười: "Dung mạo của cháu rất giống mẹ cháu."
"A." Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, "À..."
"Hồi bà ấy mười sáu, mười bảy tuổi ấy, giống cháu y như đúc." Ngôn Hành nói rồi khép sách lại, đứng dậy, "Mẹ cháu có phải rất phiền không?"
Lâm Ngữ Kinh:...?
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy cách nói chuyện của người này có phần thâm thúy thế nào ấy.
Cô hắng giọng một cái, không biết nói gì cho phải.
Ngôn Hành chỉ chỉ ghế sô pha đơn trước cửa sổ sát đất: "Ngồi đi."
Lâm Ngữ Kinh đi tới, ngồi xuống, nhìn ông lấy cái ly từ ngăn kéo bên tường ra: "Cháu uống cà phê chứ? Ở chỗ bác có cà phê Geisha* lúc trước được người ta biếu, bác vừa pha một bình." Ông xoay người lại, nháy nháy mắt với cô, "Bác còn chưa từng được uống loại cà phê quý như thế đâu, có người nói có thể nếm ra vị nước trái cây đấy."
(*) Geisha là một loại cà phê cực kỳ hiếm hoi, xuất xứ từ thị trấn Gesha ở tây nam Ethiopia, có hương vị vô cùng phong phú, có cả mùi trái cây chín như xoài, đu đủ, đào pha mật ong, vv... Được mệnh danh là cà phê đắt tiền nhất thế giới. Lâm Ngữ Kinh cười cười, tâm trạng đã buông lỏng một chút, nhìn ông bưng hai tách cà phê đến đây, không nhịn được nói: "Kiểu như viên nén canxi, có vị trái cây sao ạ."
Ngôn Hành ngẩn ra một chút, sau đó mỉm cười đi đến chỗ ngồi đối diện cô: "Cháu thú vị hơn mẹ cháu nhiều đấy. Lúc bà ấy bằng cỡ cháu là một đại tiểu thư xem mình là lớn nhất, còn có bệnh công chúa."
Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc cũng không nhịn được: "Ngài với mẹ cháu..."
"Bạn học cấp ba." Ngôn Hành ngồi xuống đối diện cô, "Tuy nhiên cháu không cần phải lo lắng, chuyện hôm nay cháu nói với bác, bác sẽ không nói một câu nào với bà ấy. Phần đạo đức nghề nghiệp ấy bác vẫn phải có, hơn nữa bác cũng chẳng ưa gì bà ấy."
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng, nâng tách cà phê được người ta nói là rất đắt kia lên nhấp một hớp.
Hình như thật sự có chút vị trái cây.
"Mẹ cháu đã nói sơ với bác tình huống của cháu, lúc trước cháu ở thành phố A, thật sao?" Ngôn Hành đặt tách cà phê lên bàn, nói một câu tiếng địa phương.
Lâm Ngữ Kinh sửng sốt, ngẩng đầu lên.
"Bác là người thành phố A." Ngôn Hành nở nụ cười, "Cao trung học ở Đế Đô, sau đó lại trở về."
Lâm Ngữ Kinh không nghe rõ ông ấy đã nói gì sau đó, thời điểm cô nghe được câu tiếng địa phương quen thuộc kia, đầu óc cô đã hơi mông lung.
Thẩm Quyện có lúc cũng sẽ nói.
Tiếng của cậu rất dễ nghe, so với bạn cùng lứa thì thiên về kiểu trầm gợi cảm hơn. Lúc nói tiếng địa phương có thể êm tai hơn khi nói tiếng phổ thông một chút, trầm thấp lại dịu dàng.
Trước đây, cậu còn dạy cô vài câu thường ngày hay dùng. Cô nói không chuẩn cho lắm, cậu liền dựa lưng vào tường chống đầu cười, nghe phát âm sứt sẹo của cô, lười biếng trêu chọc: "Cậu là người Tân Cương đến thành phố A phải không?"
Cô gái nhỏ liền trừng mắt với cậu: "Bá chủ trường học, cậu phách lối quá đấy, tôi có một trăm loại phương pháp khiến cậu không thể tiếp tục đặt chân ở Bát Trung nữa đấy, cậu tin không."
Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng cúi đầu, giơ tay quẹt mũi một cái.
Ngôn Hành là một người vô cùng dễ làm người khác nảy sinh cảm giác thân thiết. Có thể bác sĩ tâm lý đều như vậy, bọn họ có biện pháp khiến người khác hình thành tín nhiệm với bọn họ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Lâm Ngữ Kinh nói qua loa xong, Ngôn Hành vẫn không chen lời, chỉ ngẫu nhiên hỏi hai câu. Mãi đến lúc cuối cùng, ông nhìn Lâm Ngữ Kinh, ôn hòa hỏi: "Cháu có muốn gọi điện cho cậu bạn nhỏ kia không?"
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng.
Muốn.
Lúc mới đi đến Nhất Trung đã muốn đến phát điên.
Hiện tại thì sao?
Trong phòng ngủ tuy rằng không có điện thoại, nhưng thật ra trong phòng của dì quản lý ở tầng một của mỗi tòa kí túc đều có một chiếc điện thoại bàn riêng, thường ngày học sinh cũng hay gọi điện nói chuyện với phụ huynh.
Nửa tháng trước Lâm Ngữ Kinh mới phát hiện ra cái này, nhưng cô cũng không đi gọi.
Ngôn Hành chăm chú nhìn cô: "Cháu lo sợ đúng không."
Lâm Ngữ Kinh cụp mắt: "Cháu không biết, cháu cảm thấy nếu bản thân nghe được giọng nói của cậu ấy, có khi sẽ không kiên trì được nữa."
Thời điểm không nghe được tiếng của cậu, sẽ cảm thấy nghe một tí âm thanh, có thể gọi điện thoại là tốt rồi.
Nhưng ham muốn là thứ sẽ bành trướng.
Chờ đến khi thật sự nghe được, có phải sẽ bắt đầu muốn gặp mặt cậu không.
Có phải sẽ liều mạng muốn chạy trốn khỏi cái nơi như ngục tù này không.
"Bác vẫn hi vọng cháu có thể nói thật với bác." Ngôn Hành nói, "Cái cháu sợ không chỉ có cái này đúng chứ."
Lâm Ngữ Kinh không trả lời.
"Cháu cũng lo sợ thái độ của cậu bạn nhỏ kia, đúng không?" Ngôn Hành nói, "Từ lúc đó đến nay, các cháu chưa từng gặp mặt, cũng không hề liên lạc, cháu cảm thấy thời gian này đã đủ dài để một người nảy sinh chút thay đổi. Từ đầu tới cuối, cháu đều không hề có tí lòng tin nào đối với đoạn quan hệ này của các cháu. Hơn nữa cháu hiện đang học ở một ngôi trường đầy áp lực, mấy loại áp lực mới cộng lại, dẫn đến tình trạng lo lắng hiện giờ này, áp lực của cháu quá lớn."
Lâm Ngữ Kinh trầm mặc mím mím môi, vẫn không lên tiếng.
Ngôn Hành dựa vào sô pha, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Lâm Chỉ rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì thế này, một đứa bé khỏe mạnh lại bị bà ấy biến thành như vậy."
Lâm Ngữ Kinh uống một hớp cà phê, nghe câu nói này lại còn rất có tâm trạng mà nở nụ cười: "Cháu chính là không quá tin tưởng vào điều này, cháu không cách nào tin rằng trên thế giới này thật sự có người sẽ... mãi mãi thích cháu. Con người đều sẽ thay đổi."
Người ngay cả tình yêu của ba mẹ cũng không chiếm được.
Làm sao có thể vọng tưởng được người khác yêu mình.
"Bác rất hiếm khi thấy một đứa trẻ chỉ ở độ tuổi này, mà lại có suy nghĩ... lý trí lại tiêu cực như thế." Ngôn Hành thở dài, nói, "Cháu có muốn nghe chút kiến nghị của bác không?"
Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu: "Ngài nói đi."
"Trái lại bác lại cảm thấy, các cháu xa cách một năm rưỡi này thật ra cũng rất tốt."
"Cháu có nhận ra không, mẫu thuẫn chủ yếu nhất trong quan hệ của cháu và cậu bạn nhỏ ấy không phải là vì mẹ cháu, không phải là vì hiện giờ các cháu phải chia xa, mà là ở chỗ cháu. Cho dù hiện giờ cháu không chuyển trường, nhưng cháu vẫn sẽ luôn ôm loại suy nghĩ này, vấn đề giữa các cháu vẫn sẽ tồn tại, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bùng phát."
"Cháu không có cảm giác an toàn, cậu ấy vẫn luôn kéo cháu đến gần, cháu lại không chịu động đậy. Thời gian lâu dài, cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy mệt mỏi."
"Vì vậy cháu không thể vừa nhút nhát lại vừa chờ đợi cậu ấy có thể mãi lôi kéo cháu, mãi đến một ngày rốt cuộc cậu ấy đã có thể giúp được cháu rồi, cậu ấy có thể kéo cháu ra, nhưng cuối cùng bản thân cháu có đồng ý bước ra hay không."
Ngôn Hành nói với tốc độ rất chậm, ánh mắt hiền hòa nhìn cô: "Cô bé, cháu phải thử tin rằng mình vẫn có thể được yêu."
* Trong quãng thời gian từ đó đến nay, Tieba và diễn đàn của Bát Trung vẫn rất đặc sắc, bình quân mỗi mấy phút sẽ xuất hiện một bài đăng mới, chủ đề thảo luận vẫn là câu chuyện tình yêu của bá chủ trường học.
Thật ra không có gì khác, chủ yếu là sự kiện bá chủ trường học họ Thẩm không thể tiết danh tính nào đó bắt cá hai tay đã được chứng thực.
Nguyên nhân là vì vai nữ chính đáng thương bị phản bội, đau lòng tột độ, cô đơn chuyển trường.
Bát Trung mất đi một nhân tài có thể đột khởi trạng nguyên tỉnh —— chí ít là hạt giống trạng nguyên. Thầy chủ nhiệm và một đám giáo viên vân vân đã mất mác một quãng thời gian.
Đặc biệt là chủ nhiệm lớp 10 Lưu Phúc Giang, quả thực có thể dùng từ "cực kỳ bi thương" để hình dung.
Ông vẫn luôn thích Lâm Ngữ Kinh, học sinh mình thích nhất nói đi là đi, đối với cái tuổi già và chức chủ nhiệm lớp mới tinh này chính là một cú đả kích không thể nói là không lớn.
Thế nhưng ông vẫn quyết định tin tưởng Thẩm Quyện. Từ sau sự kiện fanfiction CP Thẩm Lâm lần trước, thầy giáo Lưu Phúc Giang đã học được cách xem tieba và diễn đàn. Sau khi sự kiện "bá chủ trường học họ Thẩm không thể tiết danh tính nào đó bắt cá hai tay" phát sinh, Lưu Phúc Giang gọi Thẩm Quyện vào văn phòng, hồn bay phách lạc mà nói: "Thẩm Quyện à, em không cần áp lực, thầy tin tưởng em."
Thẩm Quyện rũ mắt, không lên tiếng, có hơi thất thần.
Lưu Phúc Giang tức giận, tiếp tục nói: "Em và Lâm Ngữ Kinh đều là đứa bé ngoan, em đừng nghe những người kia nói, bọn họ đều là rảnh quá nên kiếm chuyện làm đấy, nhàn rỗi mà không học hành lại chỉ lo nghĩ linh tinh. Thầy đây chẳng hề nhìn ra giữa em với Lâm Ngữ Kinh có cái quan hệ gì mà không thể lộ ra ánh sáng!"
Lưu Phúc Giang vỗ bàn: "Hai người các em là quan hệ bạn cùng bàn thân thiết lại thuần khiết như thế nào chứ! Hả? Mỗi ngày giúp đỡ nhau học tập! Còn đám người này thì mỗi ngày chỉ biết bịa đặt!"
Thẩm Quyện: "..."
* Hà Tùng Nam có thể xem như một trong số ít người bạn có đầu óc của Thẩm Quyện. Cậu ta bắt đầu hoài nghi không biết người anh em của mình có phải đã dính trúng thứ gì không sạch sẽ hay không, thời gian gần đây dường như quá đỗi xui xẻo.
"Cậu xem cậu kìa." Giờ ăn cơm trưa, Hà Tùng Nam cầm cái thìa gẩy cơm rang hai cái, ngẩng đầu lên, "Bây giờ bạn gái đi rồi, không rõ tung tích, trực tiếp chứng minh cho sự thật bắt cá hai tay của cậu."
Tống Chí Minh nắm tay trái gõ nhẹ lên trên tay phải một cái: "Thực sự nặng cân, không lay chuyển được luôn rồi."
Quán cơm nhỏ, không cấm hút thuốc. Thẩm Quyện ngồi phía trong, dựa vào tường, miệng ngậm điều thuốc, không nhúc nhích nhìn cơm rang trước mặt một cái.
Thuốc lá đã cháy một đoạn, tàn thuốc vương ở phần đầu, Thẩm Quyện cũng không để ý, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Gần đây cậu thường xuyên mang trạng thái này, tuy rằng không biểu hiện rõ tâm trạng chán chường, nhưng mà cơ bản chẳng buồn nói chuyện, thoạt nhìn lạnh nhạt lại thờ ơ, trong mắt hệt như có thứ gì đó đang chìm xuống.
Hà Tùng Nam và Tống Chí Minh nhìn nhau một chút, Hà Tùng Nam thở dài: "Quyện gia, ăn cơm trước đi, dù không còn bạn gái cũng đâu thể ngày ngày u ám đến bỏ mặc tất cả như thế chứ."
Thẩm Quyện nhấc mắt lên: "Ai nói với cậu tôi không còn."
"Vậy cậu nói tôi biết cô ấy đang ở đâu đi." Hà Tùng Nam nói, "Trong suy nghĩ của cậu?"
Thẩm Quyện lấy điếu thuốc trong miệng xuống, gõ tàn thuốc vào gạt tàn nhựa bên cạnh, đã chất bốn năm cái đầu lọc trong đó, lại dụi tắt: "Cmn tôi đang nghĩ cách yêu xa với bạn gái vô lương tâm của tôi, không được à?"
Tống Chí Minh: "..."
Hà Tùng Nam ôm quyền: "Quá được ấy chứ."
Hơn một tháng sau khi Lâm Ngữ Kinh đi, Bát Trung nghỉ đông. Thẩm Quyện bắt đầu ngày ngày chạy qua chạy lại giữa studio và bệnh viện.
Tình trạng của Lạc Thanh Hà vẫn không lạc quan như cũ. Mẹ Thẩm dời lại toàn bộ công việc ở nước ngoài, trở về thành phố A.
Suy cho cùng cũng là mẹ ruột, mẹ Thẩm gần như là liếc mắt một cái đã nhìn ra Thẩm Quyện là lạ.
Trong bệnh viện yên tĩnh, mẹ Thẩm ngồi bên giường, nhìn Thẩm Quyện đứng tựa vào trước cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Trừ cậu con ra, gần đây con còn có chuyện gì sao?"
Thẩm Quyện không trả lời, dựa vào bệ cửa sổ, tựa đầu lên mặt tường trắng tinh, nhìn Lạc Thanh Hà nằm trên giường, biểu cảm lạnh nhạt, một lát mới nói: "Không có gì ạ, một con mèo chạy mất."
Mẹ Thẩm ngẩn người: "Con nuôi mèo?"
"Vâng, nhặt được." Thẩm Quyện thẳng người lên, cúi đầu, nhớ tới buổi chiều hôm đó, thiếu nữ mặt đầy mờ mịt đứng ở cửa studio, "Tự mình mò đến studio."
"Chạy thì chạy thôi, con thích thì đến cửa hàng mèo chọn một con." Mẹ Thẩm nói, "Đa số mèo hoang đều không quen được chăm sóc, chạy mất cũng là bình thường."
Không quen được chăm sóc?
Thẩm Quyện híp híp mắt: "Không quen chăm sóc thì chờ sau này tóm được về rồi cột lại."
* Ba tháng sau khi Lâm Ngữ Kinh đi, năm sau, Bát Trung khai giảng.
Cả một học kỳ, đồ đạc của Thẩm Quyện chủ yếu là để hết ở trường, không buồn lấy về. Học kỳ mới đổi sách mới, cậu bèn lấy những quyển sách mà cả học kỳ đều không hề dùng đến ra khỏi hộc bàn.
Sách vở và bài tập, một đống lớn dày cộm. Thẩm Quyện xếp hết lại để lên bàn, một chồng cao cao.
Vương Nhất Dương như một cơn gió xông ào vào từ cửa phòng học, chuyện đầu tiên làm chính là nhào đến đây, tính cho cậu một cái ôm thân thiết: "Papa! Papa! Đã lâu không gặp! A!"
Cậu ta va một cái lên trên, chồng sách vở cao cao trên bàn Thẩm Quyện bị đυ.ng đổ xuống. Loạt xoạt loạt xoạt, mấy quyển rơi trên mặt đất, còn có một quyển rơi xuống bàn học trống không bên cạnh, trang sách tung bay.
Thẩm Quyện thở dài, nhìn lướt qua Vương Nhất Dương: "Đến khi nào con mới có thể khiến papa bớt lo đây?"
Vương Nhất Dương cong cái mông tìm sách rớt xuống đất. Thẩm Quyện nhặt quyển sách rơi xuống mặt bàn của Lâm Ngữ Kinh lên. Bìa sách gấp lại, lộ ra tờ đầu tiên, bên trên không có tên của cậu.
Thẩm Quyện khựng lại.
Sách của cậu thì chắc chắn sẽ viết tên của cậu, cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là đồ của cậu, thì cậu nhất định sẽ theo thói quen mà đánh dấu lên.
Thẩm Quyện cụp mắt, tiện tay lật lật cuốn sách mà rõ ràng không phải của cậu. Bên trên cũng có chữ viết, thỉnh thoảng xuất hiện ở những mặt giấy trống, lười nhác tùy tiện, kiểu chữ rất quen thuộc.
Thẩm Quyện ngớ người, đứng đờ ở đó lật lật hai trang, một tờ giấy ghi chép màu trắng từ trong đó rơi ra.
Thẩm Quyện rũ mắt, nhặt tờ giấy kia lên.
Bên trên viết một bài
Từ*, chữ viết hơi ngoáy, vô cùng bay bổng, có thể thấy đã viết rất gấp.
(*) Từ là một thể loại văn học, hình thành từ thời Đường và phát triển mạnh vào thời Tống ở Trung Quốc. Từ vốn bắt nguồn từ dân gian, phát triển theo sự phồn vinh của kinh tế thành thị ở đời Đường, cùng sự phát đạt của âm nhạc (nhạc nước Yên) thời bấy giờ. Đây là một loại thơ, nhưng có mối liên kết chặt chẽ với âm nhạc. Đấu thảo giai tiền sơ kiến,
Xuyên châm lâu thượng tằng phùng.
La quần hương lộ ngọc thoa phong.
Tịnh trang mi thấm lục,
Tu kiểm phấn sinh hồng.
Lưu thuỷ tiện tuỳ xuân viễn,
Hành vân chung dữ thuỳ đồng.
Tửu tinh trường hận cẩm bình không.
Tương tầm mộng lý lộ,
Phi vũ lạc hoa trung.
- Án Kỷ Đạo*.
(*) Bản dịch của Cao Tự Thanh: Đấu cỏ trước thềm sơ ngộ, Xuyên kim trên gác tương phùng. Quần là gió thoảng ngọc thoa rung. Mực tô mày thấm biếc, Mặt thẹn phấn sinh hồng. Nước chảy rồi theo xuân khuất, Mây trôi sẽ với ai cùng. Men phai nghĩ giận ngọc bình phong. Tìm nhau trên lối mộng, Hoa rụng bóng mưa l*иg. (Nguồn thivien.net) Nếu có hứng thú có thể tham khảo thêm ở: https://hoasinhanhca.wordpress.com/tag/an-kỷ-dạo/ Thẩm Quyện cảm thấy môn văn của Lâm Ngữ Kinh – môn học duy nhất cô được hạng nhất toàn khóa, đều là do chép bài mà ra, cái bài từ trẻ con chẳng chút ý nghĩa gì hết mà cũng dám để lại cho cậu.
Cậu nhìn tờ giấy kia, lúc lâu sau, bả vai bỗng nhiên sụp xuống.
Ngọn lửa nổi trong lòng vẫn cứ luôn hừng hực cháy, càng cháy càng mạnh, không phát ra được, kìm nén.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh thiếu nữ với đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào cậu.
"Cậu có thể cho phép tớ bỏ đi một lúc, nhưng cậu sẽ kéo tớ trở lại."
"Cậu không thể vứt bỏ tớ, cậu sẽ không buông tay."
Mọe nó ngay cả lông mi cũng rõ mồn một.
Thẩm Quyện ngả người ra sau, ngồi phịch xuống ghế, ngẩng đầu, khoát mu bàn tay lên mắt cười một tiếng: "Mợ nó kiếp trước ông đây nợ cậu."
Vừa tức, cũng vừa bất đắc dĩ.
Còn có thể làm sao.
Chờ thôi.
Hết chương 63. Sherry: Đáng thương cho Lâm tỷ, tranh thủ thời gian viết bài thơ ẩn ý chứa chan cho bạn học Thẩm, kết quả bạn nhỏ chẳng hiểu cóc khô gì hết, còn sỉ nhục ngược lại mình. =))))))
T xem mà t tức á Ò~~~Ó