Chương 42: Tôi sẽ chịu trách nhiệm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cao trung trước kia của Lâm Ngữ Kinh không có học bổng. Có lẽ bởi vì Bát Trung giàu đến nứt đố đổ vách, dù sao cũng là tuyển thủ* bên trong chiếm phần lớn đất đai đắt đỏ.

So với những cao trung trọng điểm khác mà nói, tỉ lệ học lên có hơi thấp rồi. Chính vì như vậy, mới càng muốn nghĩ thêm vài biện pháp để khích lệ mọi người học tập.

Thời gian tự học sớm có hạn. Lưu Phúc Giang chỉ nói đơn giản mấy chuyện liên quan với học bổng một lát. Chiếu theo bình thường thì toàn là sau hai kì thi tháng thứ nhất thứ hai sau khai giảng, phân ra ba cấp bậc. Mỗi khối có hai phần thưởng hạng nhất, năm phần thưởng hạng hai, mười hai phần thưởng hạng ba, đối lập tương đối nhiều.

Hơn nữa cũng không hoàn toàn là chỉ xem thành tích mà lựa chọn. Ví dụ như chủ tịch hội học sinh —— tạo ra cống hiến to lớn cho trường học, lao tâm lao gan lao phổi tham gia tổ chức các loại hoạt động, liền ngầm thừa nhận là được chiếm một suất phần thưởng hạng nhất.

Vì vậy phần thưởng hạng nhất của khối 11 chỉ còn mỗi một suất.

Lâm Ngữ Kinh vốn cứ tưởng, cái này nhất định thuộc về hạng nhất khối ở kì thi lần trước.

Kết quả Lưu Phúc Giang cũng kêu cô đến, như vậy chẳng phải là nói rõ.

Cô cũng có thể cạnh tranh đấy!!

Nghe thấy chứ Thẩm Quyện! Phần thưởng hạng nhất hiện tại vẫn chưa phải là của cậu đâu!!

Tôi thi không hơn được cậu chẳng lẽ học bổng tôi cũng không tranh nổi cậu à!!!

Lâm Ngữ Kinh nhất thời sôi sục ý chí chiến đấu, chút cảm giác mệt mỏi còn đọng lại do cơn sốt buổi tối trước đó giờ đều đã bay sạch.

Hai người ra khỏi văn phòng, đứng trong hành lang, đối mắt với nhau.

Biểu cảm của thiếu nữ lúc này gần như có thể gọi là sáng lạng, trạng thái ỉu xìu không có chút tinh thần sớm nay đã biến mất không còn vết tích, mắt sáng trưng nhìn cậu: "Bạn học Thẩm, phần thưởng hạng nhất quý giá chỉ còn lại mỗi một suất."

Thẩm Quyện bình tĩnh hất mày.

"Cậu muốn xin không?" Lâm Ngữ Kinh tiếp tục hỏi.

Thật ra Thẩm Quyện vốn còn chẳng có ý định xin.

Cậu lười làm.

Thế nhưng dáng vẻ của Lâm Ngữ Kinh lúc này vừa sục sôi ý chí chiến đấu lại tràn đầy hứng thú như vậy, trông như chỉ một giây sau sẽ lập tức xòe đuôi. Chú khổng tước nhỏ kiêu ngạo, có vẻ tràn đầy du͙© vọиɠ muốn chém gϊếŧ với cậu.

Nếu như cậu không chiến lại, phải chăng cô sẽ đặc biệt uất ức, đặc biệt phiền muộn, trực tiếp xù lông tại chỗ?

Thẩm Quyện cong môi: "Không rõ."

"Có thật không!" Lâm Ngữ Kinh hớn hở nói.

Thẩm Quyện: "..."

So với tưởng tượng có vẻ không giống lắm.

Thẩm Quyện trầm mặc một chút, nói: "Xạo đó, tôi đã nghĩ xong lá đơn xin tám trăm chữ của tôi sẽ viết thế nào rồi."

Khóe môi giương cao của Lâm Ngữ Kinh trễ xuống trong nháy mắt. Cô phồng má một lát, suy nghĩ một chút, thương lượng: "Được thôi, chúng ta cũng có thể cạnh tranh công tranh, cậu muốn so thế nào?"

Thẩm Quyện cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Tôi cứ tưởng cậu nhất định sẽ muốn cạnh tranh công bằng với tôi."

"Bởi vì thật ra tôi cảm thấy như vậy có chút phí thời gian, hơn nữa tính mạo hiểm rất lớn. Cậu ——" cô dừng một chút, liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ nói, "Cậu còn rất lợi hại..."

Thẩm Quyện lười nhác cười: "Cảm ơn. Cậu bỏ thời gian hơn hai tháng cuối cùng cũng nhận ra điểm này, cậu cũng rất nhạy bén đấy. Tôi rất vui mừng."

Hai người đang đi về hướng phòng học, Lâm Ngữ Kinh nghe vậy dừng bước chân, lia mắt lườm cậu: "Bạn học Thẩm, có chừng có mực, vẫn phải cần mặt mũi đấy."

Thẩm Quyện cũng không buồn để ý, bỏ tay trong túi lắc lư đi tới: "Thế này đi, cậu thừa nhận tôi rất lợi hại một cái, lại gọi hai tiếng êm tai, tôi liền từ bỏ."

Lâm Ngữ Kinh không chút do dự: "Thẩm Quyện vô địch, Thẩm Quyện chính là cha tôi."

"..."

Thẩm Quyện suýt chút nữa bị sặc nước bọt, trầm mặc ít nhất ba giây, cúi đầu nhìn cô: "Cậu ăn nhầm cái gì rồi?"

Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một đứa nhóc đầu gấu khó chơi: "Không phải cậu bảo tôi nói sao?"

"Cậu còn nhớ lần trước lúc tôi bảo muốn dạy cậu vật lý cậu có phản ứng gì không?" Thẩm Quyện nhắc nhở cô, "Cậu cảm thấy tôi đang sỉ nhục cậu."

"Xưa đâu bằng nay. Tình huống lúc đó liên quan đến tôn nghiêm của học bá chúng ta. Cậu không hiểu loại cảm giác đó đâu, cái đó có đi vào ngõ cụt tôi cũng phải đâm qua." Lâm Ngữ Kinh nói, "Bây giờ và khi đó không giống nhau. Tôi so sánh một hồi, phát hiện đến thời điểm phát học bổng, tôi ở trước mặt toàn trường đem kết quả này đạp cậu xuống chân có vẻ sẽ thoải mái hơn nhiều. Về quá trình tôi có thể cố hết sức mà không đặt yêu cầu quá cao."

Thẩm Quyện cũng không biết nói gì hơn, thở dài khen cô: "Cậu đúng thật là co được dãn được ha."

Kỹ năng co dãn thành thạo này 800 năm trước Lâm Ngữ Kinh đã sớm nắm giữ rồi, thản nhiên tiếp nhận khen ngợi, không quên hỏi cậu: "Cho nên cậu không xin nhé."

"Nói rõ nhé, " Thẩm Quyện ngáp một cái, không tập trung nói, "Học bổng tôi còn chưa từng lấy được, lấy một cái chơi thử xem."

Hai người đi tới cửa phòng học. Lâm Ngữ Kinh ngừng bước chân, xoay đầu lại, mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Vừa nãy cậu đâu có nói vậy, cậu muốn đổi ý à? Tôi cũng đã thừa nhận cậu lợi hại rồi."

Thẩm Quyện giơ tay xoa nhẹ tóc cô một cái: "Thật nghe lời, muốn thưởng gì nào?"

Lâm Ngữ Kinh lùi về sau nửa bước, hất tay cậu ra: "Bạn học Thẩm, làm người thế à. Cậu đây là chiếm tiện nghi của tôi xong còn định chết không thừa nhận sao? Loại hành vi này của cậu có khác gì tra nam hả?"

Thẩm Quyện không lên tiếng, nhấc mắt lên.

Lâm Ngữ Kinh cũng quay người, ngẩng đầu lên theo.

Bên trong phòng học hoàn toàn tĩnh mịch. Giáo viên tự học sớm không ở đây, mọi người đều đang làm mỗi việc khác nhau. Chỉ có điều lúc này, tất cả mọi người đều nhìn sang cửa bên này, đều mang theo biểu cảm có độ quái dị khác nhau.

Vương Nhất Dương đang ngồi ở chỗ Lâm Ngữ Kinh nói chuyện với Lý Lâm. Thân thể là ẹo ra phía sau, nhưng đầu lại xoay tới phía trước, cả người vặn thành một cái bánh quai chèo*, ngây ngốc nhìn bọn họ.

"..."

(*)Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 42: Tôi sẽ chịu trách nhiệmLâm Ngữ Kinh có chút lúng túng, xoay đầu lại, nhìn về phía một vị người trong cuộc khác ở đây, há miệng.

Thẩm Quyện nắm cổ tay cô kéo ra ngoài một cái, kéo ra hành lang, trở tay lại đóng cửa phòng học, mới quay người, rũ mắt nhìn cô.

Cậu thở dài: "Cô nhóc sao cái gì cũng nói được thế?"

"Tôi không chú ý... Với lại tôi cũng không có ý gì khác mà, cậu vốn là chiếm tiện nghi của tôi. " Lâm Ngữ Kinh bất mãn nhỏ giọng lầu bầu, "Đừng gọi tôi là cô nhóc."

Thẩm Quyện nhìn cô chằm chằm. Cô từ mất tự nhiên mím môi tới đỏ hồng đến vì xấu hổ mà đỏ ửng cả tai.

Cậu nghiêng nghiêng người, tựa lên tường hành lang, cười nói: "Về sau kiểu này, lén lút nói với tôi là được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Tôi đ*ch cậu nha.

Lâm Ngữ Kinh cảm giác chút tình cảm nhỏ nhoi dành cho Thẩm Quyện mà mình gầy dựng lên khoảng thời gian này trong nháy mắt liền bị vô tình gϊếŧ chết.

Tình yêu thật đúng là quá mỏng manh.

*

Tâm trạng của toàn thể bạn học lớp 10 đều rất hồi hộp.

Không chỉ căng thẳng, mà còn rất phức tạp.

Thẩm Quyện đang chìm* là bởi trước khi cậu đánh bạn cùng bàn mà tạm nghỉ học, ở trong trường cũng là loại tuyển thủ bị những cô gái lớp khác đuổi tới cửa, xảy ra chuyện sau đó, đám cô gái nhỏ mê mẩn cậu hoặc là bị dọa sợ, hoặc là chỉ yên lặng đứng ở phương xa thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của lão đại.

(*) Tiếng Hán: 在没 – Hán Việt: tại một

Nói chung chính là, chẳng còn mấy cô gái dám theo đuổi cậu.

Tuy nhiên có theo đuổi hay không là một chuyện, có thích hay không lại là một chuyện khác.

Người thích Thẩm Quyện trước giờ đều không ít. Trong diễn đàn trường có cái lầu* thổ lộ nặc danh, đến bây giờ còn liên tục có người ở đó kể lể tình yêu với Thẩm Quyện.

(*) Hay gọi là topic.

Tình cảm của bạn học Thẩm trước sau vẫn luôn được chú ý.

Mà sự kiện phòng thi tháng giăng đầy trời lần trước lại nhú lên một Lâm Ngữ Kinh. Đôi Thẩm – Lâm phổ biến một thời này lại bị tấm tủ lạnh quầy bán đồ vặt cấp sức cấp lực rọi đến đánh tanh bành trong một quãng thời gian rất dài sau đó. Tên của hai người Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh này cũng không lại bị buộc cùng nhau nữa.

Những bạn học lớp khác không biết rõ cho lắm, còn người lớp 10 thì lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên ắng như gà mà trợn to mắt mù làm bộ cái gì cũng không thấy.

Cái gì cũng không thấy.

Lão đại và bạn học Lâm của cậu ta ngày nào vào lớp cũng gần tới sắp dính vào nhau mà tán gẫu, chuyện kiểu này chả ai thấy đâu.

Hai người "nay cậu đưa tôi đồ ăn sáng, mai tôi đưa cậu sữa đậu nành", có khi còn tương thân tương ái cùng nhau tới trường, mấy chuyện kiểu này cũng chả ai thấy đâu.

Bạn học Lâm trùm áo khoác lớn hơn một vòng của lão đại, đầu chôn vào trong ngủ gì đó; đôi lúc tạp âm trong lớp có hơi lớn, bạn học Lâm ngủ không yên ổn, lão đại còn có thể như dỗ trẻ con mà vỗ vỗ lưng cô gì đó.

—— Thế này cũng đâu có nổi bật lắm đâu! Ai mà thấy được chớ! Không có thấy!!

Thế nhưng các người đứng ngay ở cửa lớp, trước mặt bạn học cả lớp mà thảo luận có chiếm tiện nghi hay không, liếc mắt đưa tình, có phải là cũng hơi quá cmn đáng rồi không!

Không ai dám nói chuyện, ngay cả Lý Lâm cũng yên tĩnh như gà. Cuối cùng quần chúng ăn dưa phái bạn học Vương Nhất Dương dũng cảm ra.

Vương Nhất Dương vô dụng ba ngày nay ở trong lớp ăn sung mặc sướиɠ, liền hùng hục hùng hục đi hỏi tình hình Thẩm Quyện. Giữa giờ, Lâm Ngữ Kinh không có ở đây, cậu ta vặn vặn thân thể nằm nhoài trên bàn Thẩm Quyện: "Papa, cậu cùng bạn học Lâm của chúng ta —— hừm? Tự học sớm đi ra ngoài mười phút đó —— hửm hừm hửm?"

Thẩm Quyện nhấc mắt lên: "Nói tiếng người."

"Sáng sớm hai cậu đi làm gì?" Vương Nhất Dương thấp giọng nói, "Quyện gia, bạn học Lâm là vị thành niên, sinh nhật còn nhỏ hơn tôi mấy tháng đấy. Người phải khởi động hai năm mới động tay vào được."

"..."

Thẩm Quyện trầm mặc nhìn cậu ta, bình tĩnh hỏi: "Cậu là muốn chết bây giờ, hay mười giây sau lại chết?"

Vương Nhất Dương giơ cao hai tay, tức khắc đáp: "Tôi lựa chọn sống tạm mười giây."

Thẩm Quyện nói: "Cậu không nhìn thấy chúng tôi bị giáo viên gọi đi sao?"

Vương Nhất Dương một mặt mờ mịt: "Tôi có thấy đâu. Tôi lúc đó còn chưa tới đây, thật sự không biết, bọn họ liền nói với tôi hai cậu đi ra ngoài."

Thẩm Quyện lui ra sau tựa vào, nheo mắt lại, tiếp tục nói: "Trong mắt cậu, tôi chỉ được mười phút?"

"..."

Vương Nhất Dương có loại cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, điên cuồng lắc đầu, đồng thời điên cuồng nịnh nọt: "Papa, tôi cảm thấy người thế nào cũng phải hai tiếng chứ hả."

Thẩm Quyện: "..."

Vương Nhất Dương: "... Hai tiếng không đủ à? Ba... bốn năm, sáu tiếng?"

"..."

Thẩm Quyện "Xuy" một tiếng, tiện tay cầm sách đặt trên bàn ném vào cậu ta. Vương Nhất Dương bị nện ngay chính giữa, u u oa oa mà kêu to: "Quyện gia!! Tôi sai rồi!!!"

Thẩm Quyện đứng dậy, cách bàn học túm cổ áo khoác đồng phục của cậu ta trùm lên, bao đầu cậu ta vào trong ấn xuống mặt bàn, giơ tay đập cái gáy một phát: "Lát nữa đi giải thích cho ông đây. Mợ nó ai còn tới nói bậy với bạn cùng bàn tôi, tôi biểu diễn cho các cậu xem trò một giây biến thành người thực vật."

*

Thi đấu bóng rổ mỗi năm một lần. Lúc học lớp mười là đấu bóng rổ mùa xuân, thường tổ chức vào tháng bốn tháng năm. Lớp mười một là đấu bóng rổ mùa thu, khoảng chừng trung tuần tháng mười một, sau khi thi giữa kỳ một tuần.

Thi giữa kỳ ngay vào thứ sáu tuần này, vẫn như trước chỉ thi một ngày. Sáng hai môn chiều hai môn, sắp xếp thời gian rất sít sao.

Tuy nhiên lúc này sự chú ý của nam nữ sinh lớp 10 đều đã không còn đặt lên cuộc thi giữa kỳ. Đối với bọn họ mà nói, trận đấu bóng rổ sau kỳ thi quan trọng hơn một chút.

Ba người đánh bóng rổ tương đối tốt Tống Chí Minh khẩn cấp thành lập một chiến đội tạm thời chỉ có ba người. Lý Lâm ban tên —— đội toàn bộ của lớp 10*, đồng thời kéo Vương Nhất Dương tới làm người thứ tư trong đội bóng.

(*) Sherry chen lời: Nghĩa trên mặt chữ, đây là toàn bộ đội hình của lớp 10 =))

Cuối cùng còn thiếu một PG**—— hậu vệ kiểm soát bóng. Vậy tổng thể đội hình này coi như đầy đủ rồi.

Lâm Ngữ Kinh chân chính cảm nhận được, lớp 10 đúng là cái gì cũng không được. Thậm chí đến hai người có dáng dấp tương tự để dự bị bọn họ cũng khó mà tìm được.

Buổi chiều thứ tư, Lưu Phúc Giang in sơ đồ chỗ ngồi dán ở phía trước.

Lần này lớp 10 có ba vị bạn học ở phòng thi thứ nhất. Theo thứ tự là hạng nhất hạng nhì khối Thẩm Quyện Lâm Ngữ Kinh, còn có một ủy viên học tập miễn cưỡng chen vào phòng thi thứ nhất, ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới tính lên.

Theo lời của Vương khủng long, đây có thể sẽ được ghi vào một hồi trong lịch sử của ban tự nhiên. Hạng nhất hạng hai của khối vậy mà lại ở trong lớp có bình quân điểm thấp nhất.

Lâm Ngữ Kinh vẫn ở vị trí sát tường như trước. Lần này Thẩm Quyện không ngồi bên cạnh cô, cậu ngồi phía trước cô.

Đề thi giữa kỳ khác với đề thi tháng ở chỗ khó hơn một chút. Buổi chiều thi vật lý, câu hỏi cuối cùng có độ khó tương đối cao. Lâm Ngữ Kinh làm đến cuối cùng, chau mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Thẩm Quyện phía trước.

Người này đã làm xong, đang tựa vào tường xoay bút chơi.

Dựa vào gì chứ.

Lâm Ngữ Kinh cắn cắn đầu ngón tay, xé một tờ giấy nháp trắng tinh, làm lại đề cuối cùng từ đầu tới đuôi một lần nữa.

Cô đã thương lượng với Thẩm Quyện xong. Phân định cao thấp trong cuộc thi giữa kỳ lần này, người nào cao học bổng thuộc về người đó.

Thẩm Quyện này, tuy rằng ngày thường trông biếng nhác, cà lơ phất phơ thế đấy, nhưng trong những chuyện cần nghiêm túc, cậu sẽ không qua loa xíu nào.

Vẫn là đám ban tự nhiên max biếи ŧɦái y chang nhau.

*

Lâm Ngữ Kinh xưa nay chưa từng cảm thấy, chờ thành tích là một chuyện làm người ta lo âu như vậy.

Trước đây thi xong, Trình Dật luôn luôn nóng nảy, liên tiếp mấy ngày đều ngủ không ngon, cứ như điên như dại thế đấy. Câu cửa miệng mỗi ngày cũng biến thành "Tôi □□□□ tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi..."

—— Cậu ta học không giỏi, ba mẹ cậu ta cũng không biết quản thế nào, nhưng ông nội cậu ta thì lại quản rất nghiêm. Ông lão hơn bảy mươi tuổi, lần nào thi giữa kỳ cuối kỳ xong, cũng kiên quyết đi họp phụ huynh cho Trình Dật.

Sau đó bị chọc tức đến mặt mày xanh mét, đi về đau xót chửi cậu ta một trận.

Lâm Ngữ Kinh trước giờ đều chẳng có ai đi họp phụ huynh, thi thoảng Lâm Chỉ mới đi một lần. Cô không hiểu được cảm giác này của Trình Dật.

Hiện tại cô cảm thấy mình hình như đã hiểu rồi.

Thẩm Quyện thoạt nhìn bình tĩnh y hệt Lâm Ngữ Kinh năm đó. Vẫn như trước đây, nên đến muộn thì đến muộn, nên ngủ thì ngủ, thời điểm đọc sách nghe giảng thì nom như không nghe. Trong giờ học ngẫu nhiên nằm nhoài trên bàn nhắm mắt lại, lúc Lâm Ngữ Kinh cho rằng cậu đã ngủ rất say, người này đột nhiên mở choàng mắt, sau đó híp mắt chừng ba, bốn giây, lại nhắm lại lần nữa.

"..."

Lâm Ngữ Kinh nhoài tới, nhỏ giọng hỏi cậu: "Cậu từng xem mẩu chuyện ngắn trên mạng nào chưa?"

Thẩm Quyện mở mắt ngồi dậy, vặn vặn đầu, giọng mũi nặng nề: "Hả?"

"Chính là ai đó đặt ra một vấn đề, bạn có biết học thần cảnh giới cao nhất trông như thế nào không, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Chủ topic nói, lúc cậu ta học cao trung trong lớp có một đại thần, trong giờ học chưa bao giờ nói một lời nào, chỉ nhắm mắt ngồi ở đó, nhưng chỉ cần cậu ta vừa mở mắt ra, giáo viên liền biết mình giảng sai rồi."

"..."

Thẩm Quyện nghiêng đầu: "Cậu có phải là có hơi căng thẳng không?"

Lâm Ngữ Kinh đè thấp giọng: "... Tôi căng thẳng cái gì? Tại sao tôi phải căng thẳng? Tôi trông giống người sẽ căng thẳng sao?"

Thẩm Quyện một tay chống cằm lười biếng nghiêng người nhìn cô: "Không biết, phải chăng là do buổi chiều có thành tích?"

Lâm Ngữ Kinh mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Tôi, lớn như vầy rồi, chưa bao giờ biết hai chữ căng thẳng viết thế nào."

Thẩm Quyện gật gù, nhìn cô vài giây. Bỗng nhiên ngả người qua, chống một tay lên cạnh bàn, kề sát đến, đưa tay lên, ngón trỏ móc vào đám tóc rối bời bên tai cô.

Lâm Ngữ Kinh nằm bò trên bàn, không có phản ứng.

Thẩm Quyện vân vê sợi tóc mềm mảnh của cô, lượn đầu ngón tay quấn thành một vòng, sau đó xổ ra, móc luồng tóc vén ra sau tai cô, lộ ra lỗ tai mỏng manh.

Ngón tay cậu hơi lạnh, đυ.ng tới xương tai, cả người Lâm Ngữ Kinh đều cứng lại.

Trên khung tai cô có ba cái hốc tai. Con ngươi Thẩm Quyện sâu thẳm, đầu ngón tay không nhịn được quẹt vào hốc tai nho nhỏ.

Không ai chú ý tới bên này, giáo viên tiếng Anh quay lưng với bọn họ, đang giảng bài, âm thanh vô cùng thôi miên.

Trong phòng học trừ những người ngồi giữa hàng đầu nghe giảng, hơn phân nửa đều đang ngủ, nửa kia chôn đầu xuống chơi điện thoại.

Không biết tại sao, Lâm Ngữ Kinh có loại cảm giác vụиɠ ŧяộʍ không tên.

Loại ảo giác này làm cô vô thức run lên một cái.

Thẩm Quyện thu tay về, thấp giọng nói: "Liệu cậu có biết, mỗi lúc cậu căng thẳng hay xấu hổ, lỗ tai sẽ rất đỏ không?"

Hết chương 42.

(*) Tuyển thủ (选手):

Về nghĩa đen là một người được tuyển chọn để đi thi đấu (đa số là về thể thao).

Còn về nghĩa bóng thì t đã thử tra cứu các công cụ tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy gì... Cụm từ này cũng đã được lặp lại nhiều lần ở các chương trước, mà đến giờ t vẫn chưa rõ nghĩa. Có lẽ là ám chỉ một người, một vật gì đó với ý vui đùa, chế nhạo (?)

(**) Trong bóng rổ có 5 vị trí cơ bản bao gồm: Hậu vệ dẫn bóng (Point Guard - PG), Hậu vệ ghi điểm (Shooting Guard - SG), Tiền phong phụ (Small Forward - SF), Tiền phong chính (Power Forward - PF) và Trung phong (Center - C).

PG - Hậu vệ dẫn bóng: vị trí này còn được biết đến là vị trí số 1. Đây là vị trí dẫn dắt các đợt tấn công của toàn đội. Nhiệm vụ của họ là sắp xếp đội hình tấn công, quan sát đối thủ và đồng đội, từ đó đưa ra những đường chuyền có thể đặt đồng đội vào thể ghi điểm hoặc tự mình ghi điểm. Đây thường là những người có kỹ thuật, tốc độ tốt. Những người chơi vị trí này trên sân thường được coi là "nhạc trưởng" của đội bóng. (Wikipedia)

Tôi Mộng Giữa Ban Ngày - Chương 42: Tôi sẽ chịu trách nhiệm