Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mới Là Hoa Đào Yêu

Chương 3: Cậu một giọt cũng không còn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hình Tu Trúc nói xong, thì đi thẳng vào nhà đóng cửa, để lại một mình Hạ Chước ở ngoài, tủi thân.

Cậu cầm chữ ký của Hình Tu Trúc trong tay, nhìn chữ ký trong đó, rồi lại nhìn cánh cửa đóng chặt, cậu muốn vò nát chữ ký, nhưng lại không nỡ, cuối cùng thở dài, cẩn thận để chữ ký vào trong ngực mình.

Sợ làm nhàu mất chữ ký.

Sau khi giấu xong, Hạ Chước níu lấy quần áo mình, lại chạy vào trong sân, nhìn vào trong ao nhỏ sắp xếp quần áo chỉnh tề.

“Hắt xì!”

Sắc trời dần dần tối, Hạ Chước không khỏi hắt hơi một cái. Đúng lúc đang là mùa đông giá rét, hoa đào lại cực kỳ sợ lạnh, hôm nay Hạ Chước đã di chuyển đến mấy nơi, đã tiêu hao rất nhiều linh lực, lúc này không còn dư thưa linh lực để làm ấm.

“Hắt xì! Hắt xì!”

Chỉ một lúc, mà Hạ Chước đã hắt hơi mấy cái liền.

Bầu trời đã tối, nơi này rất hẻo lánh và yên tĩnh, chỉ có một nguồn sáng duy nhất đến từ đèn điện nhà Hình Tu Trúc, nhưng lại không nhìn thấy người bên trong.

Hạ Chước rất tủi thân, cảm thấy mình như một đứa ngốc, mặt nóng dán lên mông lạnh của người khác.

....Được rồi, mặc dù thật sự là do cậu đơn phương thích (mặt) người, thậm chí còn đuổi theo đến tận nhà người ta.

Tuy nhiên, cảm giác bị người ta nhốt bên ngoài thật là khó chịu.

Hạ Chước đứng đó, hy vọng Hình Tu Trúc sẽ thay đổi quyết định.

Nhưng chỉ thấy trời càng lúc càng lạnh, đầu mũi Hạ Chước đều đỏ bừng lên vì lạnh, cậu thật sự không thể tiếp tục chờ đợi lâu ở đây được nữa. Hạ Chước bất đắc dĩ liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, xoa xoa tay, đi tới trốn trong bụi cây bên cạnh, nhắm mắt niệm chú.

Niệm thần chú!

Niệm....!

Hạ Chước nhắm mắt niệm lại mấy lần, chỉ cảm thấy mạch máu trong người trống rỗng, không cảm nhận được một chút linh lực nào.

Hạ Chước không cam tâm tìm kiếm linh lực còn sót lại trong kinh mạch mình.

Nhưng sau đó đau buồn phát hiện.

Cậu, một, giọt, cũng, đều, không, còn.

Thảo nào mà cậu lại không thể chịu được lạnh!

Gió bắc thổi qua, Hạ Chước như hóa đá tại chỗ.

Lần này chết chắc rồi, không có linh lực, cậu không thể quay về được nha.

Cậu muốn ngồi khoanh chân để hấp thụ linh khí của trời đất, nhưng lạnh quá không thể tập trung được.

Trời tối, ngay cả chim cũng không hót, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít, Hạ Chước tự ôm lấy cơ thể mình, chậm rãi đi tới bậc thềm trước cửa nhà Hình Tu Trúc ngồi xuống.

Chỉ có chỗ này là còn có chút ánh sáng.

Tủi thân, muốn khóc.

*

Sau khi Hình Tu Trúc mở cửa vào nhà, tắm qua bằng nước nóng, để xua tan đi khí lạnh, lại thay một bộ đồ ngủ ở nhà, sau đó ngồi xuống trước bàn, lấy kịch bản ra để nghiên cứu kỹ lưỡng.

Trước giờ anh vẫn luôn tập trung khi làm việc, nhưng hôm nay, vừa ngồi được một lúc, không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nhìn một cái là thấy ngay Hạ Chước vẫn đang ngốc nghếch đứng ở đó.

Hai tay Hạ Chước tự ôm lấy cơ thể mình, lạnh đến giậm chân, mi mắt rũ xuống, vẻ mặt đầy tủi thân.

Hình Tu Trúc lạnh lùng rũ mắt xuống, đây e là một cậu chủ được cưng chiều từ nhỏ, chưa bao giờ chịu khổ. Cũng tốt, chịu lạnh một chút, để cậu ta tỉnh táo lại, sau này sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như thế này nữa.

Sau nửa tiếng, ngoài trời tối sầm.

Hình Tu Trúc day day sống mũi có chút đau nhức của mình, đứng dậy đi tới bên của sổ, thoạt nhìn, không thấy Hạ Chước.

Trong lòng anh biết rõ là như vậy, đang định quay người vào trong, thì nhìn thấy một đống tròn tròn trốn trong bụi cây, cả người run rẩy.

.... Được rồi, cũng thật là cứng đầu.

Hình Tu Trúc trầm mặc hai giây, lại quay về bàn, tiếp tục đọc kịch bản.

Cho đến khi trăng sáng sao thưa, đồng hồ treo tường điểm mười giờ tối, Hình Tu Trúc gần như quên mất chuyện này, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nháy mắt nhìn thấy mái tóc mềm mại.

.... Cậu chủ nhỏ này, vậy mà còn chưa rời đi.

Chẳng lẽ không định rời đi thật à?

Hình Tu Trúc nghĩ vậy, không nhịn được đi đến bên cửa sổ, qua cửa sổ nhìn thấy Hạ Chước đang ngồi xổm trên bậc thềm, thấy cậu đang cố gắng kéo quần áo thành một đoàn, lạnh đến nỗi co rúc lại.

Hình Tu Trúc:....

Anh bất lực thở dài, do dự một lúc, đi xuống tầng, đặt tay lên nắm cửa.

Anh không muốn xuất hiện trên tiêu đề các trang báo vào ngày mai.

Bên ngoài cửa, mũi Hạ Chước đỏ bừng vì lạnh, tủi thân khịt khịt mũi, nhỏ giọng làu bàu: “Hình Tu Trúc, tên xấu xa, quá dữ dằn, đáng ghét!!!”

“Cạch” một tiếng.

Hình Tu Trúc cau mày mở cửa: “Ngồi xổm trước của nhà tôi, còn mắng tôi?”

Nghe thấy âm thanh, Hạ Chước đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt Hình Tu Trúc nghiêm túc ở phía sau, cậu sợ hãi loạng choạng đứng dậy, suýt chút nữa đυ.ng vào sống mũi của Hình Tu Trúc.

Hình Tu Trúc bình tĩnh lùi lại một bước, hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

Hạ Chước đứng bên cạnh, hàm răng không kìm được mà đánh vào nhau, môi tái nhợt. Hình Tu Trúc không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, mọi chua xót tủi thân của cậu đều bốc lên: “Em, em không đi được....”

Hình Tu Trúc cau mày đánh giá Hạ Chước từ trên xuống dưới, suy nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của cậu.

Cả mặt Hình Tu Trúc u ám, Hạ Chước lại càng khó chịu, nước mắt lăn dài: “Anh đừng tức giận, em, em không ở đây là được chứ gì!”

Hạ Chước nói xong định quay người bỏ chạy, nhưng chân lại cứng lại vì ngồi quá lâu, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.

Hình Tu Trúc vô thức vươn tay nắm lấy cổ tay của Hạ Chước.

Da chạm vào các đầu ngón tay, chỉ cảm thấy lạnh ngắt.

“Đợi chút.”

Hình Tu Trúc gọi Hạ Chước lại, nắm lấy cổ tay kéo cánh tay cậu lại, nước da dường như trong suốt, các mạch máu bên dưới hiện lên rõ ràng.

“...”

Hình Tu Trúc cụp mắt xuống, thở dài trong lòng: “Vào nhà trước đã.”

Anh để Hạ Chước ngồi trên ghế sô pha, đứng dậy đi vào phòng bếp mang cho Hạ Chước một ly nước ấm.

Máy sưởi trong phòng đã được bật hết mức, nhưng Hạ Chước vẫn run rẩy một lúc, cơ thể mới dần dần ấm lên. Cậu cầm ly nước ấm của Hình Tu Trúc bằng cả hai tay, đồng thời dùng hơi nước nóng bốc lên trong ly để sưởi ấm cho đôi má và đôi môi lạnh cóng của mình.

Hình Tu Trúc ngồi xuống đối diện Hạ Chước, đan hai tay lại với nhau, yên lặng nhìn các động tác của Hạ Chước, không nhìn ra được cảm xúc trong ánh mắt.

Qua một lúc, đợi khuôn mặt Hạ Chước trở lên hồng hào hơn, anh mới hỏi: “Có thể tự mình đến, không thể tự mình đi?”

Hạ Chước cầm cốc, cúi thấp đầu không dám nhìn Hình Tu Trúc, cậu khẳng định không thể nói nguyên nhân thật sự cho Hình Tu Trúc biết, nhưng đúng là cậu không thể đi được, cậu do dự, hai chân vô thức đá vào nhau: “Em... trời quá tối, em lạnh, không tìm thấy đường.”

Nói thế này, cũng không hẳn là nói dối.

Hình Tu Trúc lại hỏi: “Sao lúc đến lại tìm thấy đường.”

Hạ Chước: “Lúc đó không lạnh.”

Hình Tu Trúc: “....”

Được rồi, nói cũng như không.

Hình Tu Trúc không hỏi nữa, đứng dậy, đi mở máy sưởi thêm một mức nữa: “Bây giờ đã ấm hơn chưa?”

Hạ Chước gật đầu: “Ưʍ.”

Cậu uống từng hớp từng hớp hết gần nửa cốc nước nóng, lúc này quả thật ấm hơn rất nhiều. Trái tim cậu dần ấm áp hơn, dòng máu ấm từ từ chảy xuống tứ chi.

Hình Tu Trúc thật sự không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của anh ấy! Hạ Chước thầm nghĩ, anh vẫn là rất tốt, trái tim rất dịu dàng.

“Có thể tìm thấy đường chưa?”

“....”

“Dự định lúc nào thì đi?”

“...”

Hạ Chước quyết định rút lại những lời khen trong lòng đối với Hình Tu Trúc.

Nghe thấy Hình Tu Trúc nói vậy, Hạ Chước vô thức âm thầm cảm nhận linh lực của mình, vậy mà thật sự cảm nhận được một chút. Chỉ là, rất yếu ớt, dựa vào chút linh lực này không thể đưa cậu trở về nhà.

Cậu nhìn ngón chân mình, lắc đầu.

Nhưng cũng may với một chút linh lực này, cho dù Hình Tu Trúc có đuổi cậu ra ngoài, cậu cũng có thể sống sót qua đêm nay.

Hình Tu Trúc yên lặng nhìn Hạ Chước, trầm mặc một lúc, dựa lừng vào ghế sô pha: “Chỉ có lần này thôi.”

Hạ Chước nhất thời không phản ứng lại được lời Hình Tu Trúc nói có nghĩa là gì vô thức “hả” một tiếng, Hình Tu Trúc lạnh lùng liếc cậu một cái, bổ sung thêm: “Sáng mai, tự mình rời đi.”

Sau khi nói những lời này, Hình Tu Trúc không để ý đến Hạ Chước nữa, đứng dậy đi đến trước bàn, tiếp tục đọc kịch bản.

Hạ Chước ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm cốc nước còn chưa uống hết, nhìn trộm sắc mặt của Hình Tu Trúc.

Hình Tu Trúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, hết lần này đến lần khác phác thảo lại kịch bản, lông mi dài rũ xuống, trên nền đèn bàn màu xam, khí chất lạnh lùng của anh dường như dịu lại một chút.

Hạ Chước nhoẻn miệng cười, lộ ra nụ cười có chút ngốc nghếch.

Đại mỹ nhân của cậu thật sự là một người tốt có tấm lòng lương thiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »