Chương 2: Làm cách nào để dỗ người đẹp hết giận.

Lông mày của Hình Tu Trúc nhíu chặt hơn một chút, giọng điệu của anh không có chút cảm xúc nào: “Fan?”

Hạ Chước chớp chớp đôi mắt, khuôn mặt đỏ bừng, hai má trắng nõn ửng hồng, ánh mắt rất thành thật.

“Đúng vậy! Thầy Hình, em đã thích anh từ lâu rồi!”

Gì vậy? Không phải nửa giờ trước còn nói nhất định phải phân cao thấp với Hình Tu Trúc sao?

Ý nghĩ này vào khoảng khắc nhìn thấy Hình Tu Trúc, đã bị nhịp tim đập nhanh của Hạ Chước bỏ ra sau đầu rồi, không còn chút bóng dáng nào.

Hạ Chước đã nghĩ thông, dù sao, nhan sắc khiến người khác thần hồn điên đảo thế này, ai mà chả thích chứ!

Hạ Chước hít sâu một hơi, đang định khen ngợi Hình Tu Trúc, thì thấy cổ họng mình bị nghẹn lại, bảo vệ đang nắm lấy cổ áo cậu kéo cậu ra khỏi bồn hoa: “Thật xin lỗi thầy Hình.”

Tay bảo vệ nắm chặt cổ áo Hạ Chước, sợ cậu quá kích động, mà lao vào người Hình Tu Trúc: “Thằng nhóc này không biết chạy vào đây bằng cách nào, bây giờ tôi sẽ lôi nó ra ngoài, anh yên tâm! Bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim.”

Hạ Chước trông rất xinh đẹp, răng trắng môi hồng, nhưng có một khuyết điểm mà cậu rất không thích_____ Cậu không cao.

Vốn dĩ trong rừng cây đào cũng rất thấp bé, hoa đào cũng không to, Hạ Chước thừa hưởng toàn bộ gen hoàn mỹ của gia tộc, biến thành hình người chỉ cao hơn một mét bảy một chút, lúc này lại đứng giữa hai người đàn ông trưởng thành cao lớn, còn bị bảo vệ giữ cổ áo, tay và chân đều nhỏ bé, giống như một đứa trẻ đang gây rối vậy.

Hạ Chước bất mãn giãy dụa: “Thả, thả tôi ra!”

Đôi mắt hoa đào của Hình Tu Trúc thản nhiên liếc nhìn Hạ Chước đang chật vật để thoát khỏi bảo vệ, anh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Vất vả rồi.”

Sau đó rũ mắt, quay người rời đi.

Vậy là.... đi rồi sao?!

Những lời khen ngợi mà Hạ Chước định nói vẫn còn nghẹn trong bụng, trợn to mắt không thể tin nổi nhìn bóng lưng rời đi của Hình Tu Trúc.

Sau đó thì... ngây người.

Hình Tu Trúc mặc một bộ cổ trang, đôi guốc mộc mà anh đi đặc biệt phát ra âm thanh lách cách, từng bước từng bước một, chậm rãi, gõ vào tim Hạ Chước.

Đều nói người đẹp từ bên trong chứ không phải bên ngoài, nhưng Hình Tu Trúc đúng là được ông trời yêu thương, chiếm giữ cả hai thứ này.

Anh có thân hình mảnh khảnh, vai rộng eo hẹp, tỷ lệ chân so với thân trên rất vừa phải, thể hiện hoàn hảo ý nghĩ của tỷ lệ vàng. Áo choàng trắng bạc khoác trên người tinh xảo và tao nhã như ánh trăng, nhưng lại bị anh làm cho lu mờ, chỉ có thể trở thành vật làm nền có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Chỉ nhìn bóng lưng thôi, cũng khiến người khác rơi xuống vực sâu yêu thích, không thể thoát ra, mà cũng không muốn thoát ra.

Hai mắt Hạ Chước nhìn chằm chằm, nhất thời quên luôn giãy dụa. Bảo vệ nhân cơ hội này kéo cậu ra ngoài, đưa cậu lên xe ra khỏi trường quay.

Mãi cho đến khi xe đã chạy xa rồi, Hạ Chước ngồi trên xe mới phản ứng lại, đã sớm không nhìn thấy người của Hình Tu Trúc rồi.

Cậu tủi thân ngồi trên xe, mí mắt rũ xuống, một đóa hoa đào nhỏ màu hồng nhạt mọc ra từ đầu ngón tay cậu, bị bứt xuống từng cánh từng cánh một.

Anh ấy đẹp trai, nhưng cũng rất lạnh lùng, nhưng mà anh ấy thật sự rất đẹp trai nha, nhưng nhìn cũng rất hung dữ...

Đóa hoa đào đã bị Hạ Chước bứt trụi, chỉ còn lại nhụy hoa rất nhỏ, Hạ Chước cũng bị ném xuống xe, khi cậu vẫn chưa phản ứng lại thì đã đi rất xa rồi, chỉ còn lại chút hơi xăng chưa tan hết.

Hạ Chước từ bé đến lớn luôn được gia đình nâng niu trong lòng bàn tay, chưa bao giờ phải chịu tủi thân như thế này, lông mi long lanh, dường như giây tiếp theo sẽ rơi lệ vậy.

Thật đúng là không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, cậu tức giận hừ một tiếng, càng không cam tâm, cậu vẫn còn muốn làm quen với đại mỹ nhân “Hình Tu Trúc”.

Nghĩ như vậy, đôi mắt tròn xoe của Hạ Chước đảo một vòng, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Nơi này dường như là một ngôi làng ở ngoại ô thành phố, cách đó không xa có một vài ngôi nhà một tầng lưa thưa, tường trắng ngói đen, không có chút thú vị nào cả. Mà bên cạnh cậu là một tấm biển tồi tàn và đầy bụi bẩn, không biết đã bao lâu rồi chưa dọn dẹp, chữ cũng bị bụi bặm che mất, phải nhìn thật kỹ, mới nhìn ra đây là biển báo dừng xe khách ở ngoại ô.

Những người này coi như là còn chút lương tâm, bằng không nếu như Hạ Chước thực sự là một thiếu niên bình thường, thật sự khó có thể quay về.

Tâm tình của Hạ Chước tốt lên một chút, đột nhiên, cậu nhìn thấy từ xa có trồng một vài cây đào.

Hạ Chước vô thức liếʍ miệng cười ranh mãnh. Chậc chậc, có cây đào ở đây, vậy cậu có thể biểu diễn được rồi.

Cậu tung tăng chạy đến bên cạnh mấy cây đào, giơ đôi tay trắng nõn mịn màng của mình chạm vào những thân cây xù xì kia.

Vạn vật đều có linh lực, ngay cả khi chưa tu luyện thành người, cũng tự có ý thức và trí nhớ của mình, Hạ Chước là Hoa Đào Yêu, có thể giao lưu với ý thức của bọn họ.

“Chị cây đào!”

Thanh âm của Hạ Chước vừa nhẹ vừa ngọt: “Chị có biết nhà của anh trai đặc biệt xinh đẹp kia ở đâu không?”

Hạ Chước rất biết cách lấy lòng cây đào, chỉ nói một câu, cây đào này đã sinh trưởng ở đây đã bao nhiêu năm liền rơi vào tay giặc. Cành và lá của nó khẽ đung đưa, hiển nhiên tâm trạng rất vui vẻ, quả đào nhỏ vừa mới được mọc ra cũng hồng hào hơn hai phần.

Cây đào dùng ý thức để trả lời: “Cậu bạn nhỏ, anh trai loài người cậu nói là ai vậy? Cậu muốn tìm anh ta làm gì?”

Hạ Chước chớp chớp đôi mắt: “Chính là như thế này, loài người thường nói, anh trai này có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, chị có biết anh ấy không?”

Cậu nghiêm trang nói: “Anh trai đấy là bạn tốt của em, em muốn tìm anh ấy đi chơi.”

Vẻ mặt Hạ Chước rất chân thành, cây đào không có chút nghi ngờ nào: “Ồ, cậu là nói người kia sao, chị vẫn luôn nghe những người nghỉ mát dưới bóng cây của chị khen người kia đẹp trai, chị giúp em xem một chút.”

Cây đào này sinh sống ở đây lâu năm, nghe ngóng sáu đường, quan sát tám phương, còn có phấn hoa làm “trinh sát” thiên nhiên, gió bay đến đâu, nó có thể cảm nhận được đến đấy.

Cây đào trầm mặc một lúc, rồi nói: “Anh ta sống ở xxxxxx...”

Sau khi thành công lấy địa chỉ của Hình Tu Trúc từ cây đào, Hạ Chước cười rạng rỡ, ánh mắt cũng trở lên linh động hơn, không giống như một tiểu Hoa Đào yêu, ngược lại rất giống một tiểu hồ ly ranh mãnh.

Quả nhiên, tiểu Hoa Đào yêu cậu đây vẫn rất có sức hút nha!

“Cảm ơn chị cây đào! Chị đúng là một cây đào tốt!”

“Không vấn đề gì cả, đi đường cẩn thận nha nhóc.”

Hạ Chước lịch sự chào tạm biệt cây đào, cây đào cũng rung rinh lá của mình. Hạ Chước nhắm mắt niệm chú, sau đó....

Lại “rầm” một tiếng rơi vào trong bồn hoa!

Hạ Chước xoa xoa eo, thuận tay phủi những chiếc lá dính trên đầu, cũng đã dần dần quen rồi. Không còn cách nào khác, dù sao cậu cũng là thực vật thành tinh, chỉ có thể đáp xuống nơi nào có đất thôi.

Nơi này là một biệt thự bí mật, căn nhà là kiểu kiến trúc Trung Quốc điển hình, đình đài lầu gác, rường cột chạm trổ, cầu nhỏ ao đầm, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng vẫn đầy đủ.

Hạ Chước đi trên cầu nhỏ, thỏa mãn nheo mắt lại, tựa hồ đã xem mình là nửa chủ nhân của nơi này.

Cậu cười rạng rỡ, không hổ là đại mỹ nhân mà cậu nhìn trúng, khiếu thẩm mỹ rất được.

Trong ao có rất nhiều cá vàng nhỏ, khi đi trên cầu, bọn chúng đều sợ hãi mà tìm chỗ trốn, một lúc sau, bọn chúng lại tụ tập lại. Chim sẻ cũng không di cư, vẫn đậu trên cành cây như cũ kêu ríu rít.

Hạ Chước chơi rất vui, quên luôn cả thời gian, thậm chí trời tối cũng không để ý, cho nên....

Hình Tu Trúc lái xe, vừa đến lối đi vào sân nhà mình, đã nhìn thấy Hạ Chước đang chơi trốn tìm với cá ở trong sân nhà.

Nghe thấy tiếng xe, Hạ Chước bất giác nhìn về phía anh, đôi mắt linh động nheo lại, trên mặt còn mang theo ý cười, giống như tiểu tinh linh trên núi vậy.

Sau đó, thân thể của tiểu tinh linh đột nhiên cứng lại.

Hạ Chước đột nhiên tỉnh táo lại, thầm mắng bản thân mình quá vô tâm, lại có thể ở sân nhà người ta mà vui đùa như vậy, sợ rằng giây tiếp theo sẽ bị ném ra ngoài mất.

Cậu vội vàng đứng thẳng người, từng chút một, di chuyển đứng dựa vào tường.

Rất ngoan ngoãn, như một cậu học sinh nhỏ đang bị giáo viên dạy bảo vậy.

Hình Tu Trúc dừng xe lại, bước đến trước mặt cậu, cúi đầu, lặng lẽ nhìn cậu.

Hình Tu Trúc rất cao, ít nhất là một mét chín, lúc này đã thay lại quần áo của mình, một bộ quần áo đơn giản mà nghiêm túc, đứng trước mặt Hạ Chước như vậy, hình bóng hoàn toàn che mất Hạ Chước, nhìn từ xa, giống như đang ôm một người vào lòng vậy.

Toàn thân đều là hơi thở của Hình Tu Trúc, xa lạ, còn mang theo một chút áp chế, Hạ Chước thậm chí còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực trên đầu, trong lòng cậu đang có một đàn hươu nhỏ chạy loạn, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất thường ngày, cúi đầu nhìn xuống ngón chân của mình, ngại ngùng nói: “H... Hi! Lại, lại gặp mặt rồi.”

Hình Tu Trúc lạnh lùng hỏi: “Sao cậu tìm được nơi này?”

Anh xuất đạo bao nhiêu năm nay, có rất nhiều fan cuồng, tặng hoa, đuổi theo xe, cái gì cũng có. Nhưng anh vẫn luôn làm tốt công tác bảo mật, có thể tìm được nhà của anh, đứa nhỏ đứng trước mặt đây vẫn là người đầu tiên.

Hạ Chước nghe ra trong lời nói của Hình Tu Trúc có ẩn chút giận dữ, sau đó chợt nhận ra rằng, việc mình làm có hơi quá đáng.

Không có sự đồng ý của người ta mà tự tiện vào trong nhà họ, đây gọi là bất lịch sự, gọi là xâm phạm đời tư của người khác.

“Xin, xin lỗi...”

Hạ Chước cong cong khóe miệng, có chút tủi thân: “Em, em chỉ là muốn làm quen với anh một chút...”

Hình Tu Trúc lạnh lùng nhìn cậu, không nói gì, Hạ Chước càng thêm lo lắng, sợ Hình Tu Trúc ghét cậu, cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên đánh giá Hình Tu Trúc, cẩn thận nói nhỏ: “Này, anh đứng tức giận nha!”

Giọng điệu tủi thân, nhẹ nhàng và bay bổng, trong đôi mắt đen láy của cậu có một lần sương mờ, dường như giây tiếp theo sẽ khóc vậy.

Hình Tu Trúc: “....”

Anh còn chưa tủi thân, mà đứa nhỏ này lại tủi thân trước rồi?

Hình Tu Trúc không thường quen biết với những đứa trẻ ngây thơ như vậy, bị Hạ Chước nháo như vậy, bất lực thở dài, ngón tay ấn ấn thái dương, cau mày: “Cậu đi đi, lần này tôi sẽ không truy cứu.”

Hạ Chước chớp chớp hai mắt, bạo dạn nói: “Nhưng, nhưng em vẫn chưa làm quen với anh mà.”

Hình Tu Trúc: “...”

Được thôi, anh đã hoàn toàn mất bình tĩnh rồi.

Hình Tu Trúc sải bước trở lại xe, lấy giấy bút, rồng bay phượng múa ký xuống, đưa cho Hạ Chước, chỉ vào từng câu từng chữ trên giấy: “Tôi, Hình Tu Trúc, đã biết chưa?”

Nhìn vào đôi mắt của Hình Tu Trúc, đầu óc Hạ Chước trống rỗng, gật đầu như giã tỏi, nhận lấy chữ ký mà Hình Tu Trúc đưa cho: “Đã biết rồi!”

Hình Tu Trúc lại hỏi: “Bây giờ có thể đi được chưa?”

Hạ Chước: QAQ

Sao lại muốn đuổi cậu đi rồi?

Hình Tu Trúc nhíu mày, nhìn vẻ mặt sững sờ của Hạ Chước, thanh âm trầm xuống: “Nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát.”

Đôi mắt vốn dĩ sáng ngời của Hạ Chước đột nhiên mất đi vẻ rực rỡ như sao, giọng nói đờ đẫn, không dám nháo nữa: “... Ồ.”

Hu, đại mỹ nhân thật dữ nha.

Cậu thật sự đã làm đại mỹ nhân tức giận rồi!

Này, có ai không? Làm sao đây, làm sao có thể dỗ đại mỹ nhân của cậu hết giận đây, online chờ! QAQ