Chương 12: Muốn liếʍ anh

Hạ Chước khóc đến mũi đỏ bừng, giọng nói dẫn đường quy củ vang lên: “Bạn đã đến nơi: Bệnh viên nhân dân thành phố X, xin chọn địa điểm đậu xe gần nhất.”

Hạ Chước sững sờ một giây, càng ngày càng khóc to hơn, hai mắt đẫm lệ, những giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống.

“Em, em không muốn ở cùng anh nữa!!! Anh để em xuống xe!!!”

Nói xong, cậu định tháo dây an toàn.

Vốn dĩ cậu không quen xử dụng những đồ vật của con người, lại vội vàng muốn tháo ra, chậm chạp không tháo ra được, dường như dây an toàn bị dính chặt lại bằng keo vậy, không thể mở ra được.

Hạ Chước tức giận đến nỗi muốn dùng răng để cắn ra.

Tóc của Hạ Chước vừa mềm vừa mỏng, sáng bóng mềm mại. Một loạt hành động bạo lực đã đẩy nhanh tốc độ rơi của những cánh hoa. Những cánh hoa bị bao bọc trong mái tóc màu nâu nhạt trượt xuống trước mặt cậu, che đi đôi mắt của cậu.

Trước mắt không biết có vật thể gì thoáng qua, Hạ Chước càng tức giận, đưa tay ra nắm lấy, không biết đúng sai ném nó đi.

Đây là đồ gì vậy! Không có mắt nhìn à, biết hiện giờ cậu đang tức giận như vậy, mà còn cố ý xuất hiện trước mặt cậu!

Hạ Chước tức giật, cánh tay vung ra một nửa, lại đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, vội vàng thu tay lại, mở bàn tay ra.

Bởi vì kích động nên lòng bản tay ửng đỏ, một cách hoa đang nằm ở đó.

Bởi vì bị Hạ Chước nắm chặt, nên cánh hoa đã nhàu nát, màu sắc không còn tươi như lúc vừa mới rơi xuống, mờ mịt, như là bị phủ một lớp vải bẩn bên trên vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng đây là một cách hoa đào!

Do cậu nở ra!

Hạ Chước cầm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này, hai tay bưng nó đưa ra trước mặt Hình Tu Trúc, háo hức nhìn anh.

Cậu vừa mới phát tiết một trận, khóc đến chết đi sống lại, bây giờ vẫn còn thút thít, thỉnh thoảng vẫn nấc lên, không dám nói với Hình Tu Trúc. Chỉ là đôi mắt tròn xoe tha thiết nhìn Hình Tu Trúc, trên mặt như còn viết “nhìn đi nhìn đi, đây là bằng chứng em chính là Hoa Đào Yêu”.

Hình Tu Trúc bật cười, không nói gì, tắt chỉ dẫn vẫn đang nhắc anh đậu xe đi, quay đầu xe.

Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần dần thay đổi, Hạ Chước ngẩn ra, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn trộm Hình Tu Trúc đang chuyên tâm lái xe ở bên cạnh.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Cậu cẩn thận hỏi, thanh âm đè xuống rất thấp, không còn dáng vẻ khóc lóc om sòm đòi xuống xe như vừa nãy.

Hình Tu Trúc không thèm nhếch mi, ngắn gọn nói: “Về nhà.”

Mắt Hạ Chước sáng lên: “Anh tin em sao?”

Hình Tu Trúc không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Người nhà cậu đâu?”

Hạ Chước sợ Hình Tu Trúc lại không tin mình, vội vàng mở miệng, suýt chút nữa nói luôn mình mặc qυầи ɭóŧ màu gì cho anh biết: “Em không biết mình đã được trồng bao nhiêu năm ở Đào Hoa Sơn rồi, nếu nói là người nhà, chính là những người trong tộc cũng lớn lên với em, hầu hết bọn họ đều đang ở trên núi, cũng có một số sinh hoạt ở thế giới loài người.”

“Anh, anh có cái gì muốn hỏi, cứ hỏi đi! Em, em biết thì sẽ nói hết!”

Hình Tu Trúc trầm mặc một chút: “Sao lại tìm đến tôi?”

“Trên đường đi thấy có mấy chị gái nói anh rất đẹp trai, muốn khiêu....” chiến anh.

Này! Suýt chút nữa thì nói thật ra rồi!

Cậu do dự một lúc, mâu quang lóe lên, nói tiếp: “Muốn liếʍ anh! Ý tứ chính là muốn nhìn thấy anh! Đây là thuật ngữ mới nổi trên mạng gần đây, anh không hiểu đâu!”

Không hổ là mình, Hạ Chước vỗ ngực, cậu quả thực quá nhanh trí rồi, vậy mà cũng có thể vòng lại được.

Biểu tình của Hạ Chước linh hoạt sáng lạn, những gì cậu nghĩ trong lòng đều được viết hết trên mặt. Hình Tu Trúc nhếch miệng, đáy mắt có một tia sáng vụt qua, nhưng không vạch trần: “Vậy à.”

Hạ Chước cảm nhận được ánh mắt của anh, lập tức cảm giác được như bị nhìn thấu, không dám nhìn anh, cúi đầu xuống, kiên trì đến cùng nói: “Đúng, đúng vậy! Anh rất đẹp trai nha! Em cũng không có nói dối...”

Cậu vô thức hạ thấp nói, trên đầu lại xuất hiện hai cánh hoa mỏng ở hai bên, tựa như vành tai ửng hồng vậy.

Ý cười trong đáy mắt của Hình Tu Trúc càng sâu hơn.

Nếu như Hạ Chước là một yêu quái nhỏ, cũng không khó giải thích sao cậu có thể tránh thoát các lớp bảo vệ, để xuất hiện bên cạnh anh.

Vốn dĩ anh còn nghĩ cậu là một cậu chủ nhỏ có bản lĩnh của gia nào đó.

Vốn Hình Tu Trúc theo chủ nghĩa vô thần, nhưng việc chấp nhận “Hạ Chước là tiểu Hoa Đào” cũng không quá khó khăn, cứ như lẽ tự nhiên vậy.

Có lẽ là bởi vì năng lượng đơn thuần trên cơ thể Hạ Chước, chỉ những thần tiên trên núi không biết sự đời mới có thể có được.

Một tinh linh trong sáng như vậy, khiến người ta vô thức muốn chạm vào.

Hình Tu Trúc nghiêng đầu nhìn Hạ Chước, nhàn nhạt nói: “Đúng là, không giống người.”

Hạ Chước ngây ra, vẫn chưa kịp phản ứng lại lời nói của Hình Tu Trúc có nghĩa gì, Hình Tu Trúc lại bổ sung thêm: “Ngốc đến nỗi không giống người.”

Hạ Chước: “?”

Hạ Chước: “.”

Xin các bạn độc giả hay đếm hộ cậu một chút, đây là lần thứ mấy Hình Tu Trúc nói cậu ngốc rồi?

Trước lạ sau quen, hiện tại trong lòng cậu không có chút gợn sóng, thậm chí còn có chút buồn cười.

.

... Xong rồi xong rồi, cậu không giả vờ được nữa rồi. Ai bị đại đại mỹ nhân ghét bỏ là ngốc mà còn có thể điềm nhiên như không không? Dù sao Hạ Chước cậu không làm được!

Câu cong cong miệng, vô thức nắm lấy cánh hoa đào trong tay, xé nó làm đôi, nghiền nát thành vô số mảnh nhỏ, nhỏ giọng lầm bầm: “Em trở lên như vậy, còn không phải bởi vì anh sao....”

“Bởi vì tôi?”

Hình Tu Trúc cau mày, chợt nhớ đến bộ dạng xấu hổ của nam diễn viên kia.

Anh hỏi: “Chuyện ở trường quay, thật sự là do cậu làm sao?”

“Đúng vậy đúng vậy!” Hạ Chước cuối cùng cũng có cơ hội tranh công lãnh thưởng với Hình Tu Trúc, vội vàng ưỡn ngực lên, còn cố ý ho khan hai tiếng: “Em thấy anh ta bắt nạt anh, không chịu nổi, nên mới cho hạt ba đậu vào ly rượu của anh ta! Coi như trút được cơn giận, hehe!”

“Có phải em rất lợi hại không?”

Nước mắt trên mặt chưa lau khô, dấu vết mờ nhạt còn dính trên khuôn mặt cậu, kết hợp với vẻ hớn hở, nhìn chẳng ra kiểu gì cả.

Thật sự rất giống một tên hề.

Số lần anh cười trong hai ngày nay còn nhiều hơn số lần Hình Tu Trúc cười trong một năm cộng lại.

Hình Tu Trúc cười xong, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Vậy... chân của cậu?”

Không thể không nói, cảm giác của Hình Tu Trúc thật sự rất nhạy bén.

Vốn dĩ Hạ Chước gần như đã quên mất chuyện này, khi Hình Tu Trúc đề cập đến mới nhớ lại, cậu bĩu môi, giọng điệu vô thức thấp xuống: “Đúng vậy, yêu tinh cũng có luật lệ của yêu tinh mà, không được dùng pháp thuật với loài người, nếu không sẽ bị thiên đạo trừng phạt.”

Mâu quang Hình Tu Trúc khẽ động: “Khi cậu động tay, có nghĩ đến hậu quả không?”

“Ai mà nghĩ đến chứ!” Hạ Chước lại phát hiện một cánh hoa trên tóc, tiếp tục tức giận tàn phá nó, trút hết bất bình lên nó: “Em thấy người khác bắt nạt anh, phát bực, tức đến nỗi biến thành cây nấm, làm sao còn có thời gian cân nhắc đến chuyện này chứ!”

Trong giây lát thân thể Hình Tu Trúc cứng đờ lại, ánh mắt khẽ động, nụ cười tản ra, bên dưới là vẻ dịu dàng sâu thẳm như đêm đen.

Lớp mực dày, bắn tung tóe lên lớp băng nghìn năm, bị bào mòn, bề mặt băng cuối cùng cũng có những dấu hiệu tan rã.

Chậm rãi, anh khẽ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Bọn họ cũng không quá quen thuộc, tính đi tính lại, thời gian quen biết cũng chỉ mới được 48 tiếng.

Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, mà tiểu Hoa Đào Yêu trước mặt này lại có thể đối xử chân thành với mình như vậy, rốt cuộc là do cậu quá đơn thuần quá dễ lừa, hay là cậu hoàn toàn tin tưởng vào mình?

Hạ Chước hoàn toàn không cảm nhận được suy nghĩ của Hình Tu Trúc, cậu vừa nhận được lời “cảm ơn” của Hình Tu Trúc, vô cùng hạnh phúc, những khó chịu và oan ức trong lòng vì hai chữ này mà bay sạch.

Cậu cười toe toét: “Hehe, không sao không sao.”

Ngốc nghếch, nhưng rất đáng yêu.

Vốn dĩ tâm trạng mưa dầm của Hạ Chước đã bị những lời nói của Hình Tu Trúc làm cho biến mất, cậu lại trở lại trạng thái tràn đầy sức sống như thường ngày, cái miệng nhỏ lại bắt đầu lảm nhảm, không thể dừng lại được.

Cậu nghiêng đầu hỏi Hình Tu Trúc: “Nhanh vậy mà anh đã tiếp nhận em rồi sao? Không phải nói loài người các anh rất sợ yêu ma quỷ quái sao? Em còn nghĩ anh sẽ lập tức dừng xe, ném em ra ngoài nữa đấy!”

Nhà Hình Tu Trúc cách bệnh viện không xa, hai người nói chuyện một lúc, xe đã đến trước sân nhà, Hình Tu Trúc cố tình đạp phanh: “Cũng không phải là không thể.”

“Đừng đừng đừng!” Hạ Chước kêu lên: “Em sai rồi! Em sai rồi! Đừng ném em ra ngoài!”

Hình Tu Trúc cảm thấy thích thú trước dáng vẻ nịnh nọt của cậu, đôi mắt hoa đào mở ra như quạt, ý cười theo khóe mắt tràn ra, cả khu vực đều sáng rực, như được tráng một lớp ánh sáng vàng.

Hạ Chước hơi ngẩn người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đẹp đẹp quá...”

Hình Tu Trúc bất lực nhìn cậu, dừng xe: “Đến rồi.”

Hạ Chước nhất thời không phản ứng lại được: “Anh nhanh quá!”

Hình Tu Trúc cụp mắt, trầm mặc một lúc: “Không được tùy tiện nói người khác nhanh.”