Chương 10: Thích anh nhất!

Lúc nói ra lời này, Hạ Chước đã nhận ra có gì đó không đúng, chỉ là cậu luôn miệng nhanh hơn não, không kịp ngậm miệng lại, lời đã nói ra khỏi miệng.

Bùm.

Não bộ của Hạ Chước trực tiếp nổ luôn, nổ thành một pháo hoa lớn.

Đầu cậu ong ong cố gắng giải thích trong vô vọng: “Cái đó..... em..... cái này....”

Trong lòng cậu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: não à, xin mày đó, nhanh chóng chuyển động đi, mày là bộ não nhỏ đáng yêu nhất, linh cảm nhất, ưu tú nhất trên thế giới này đấy.

Sau đó Hạ Chước vắt óc suy nghĩ, đem hết những thứ có thể khen ngợi ra khen ngợi, bộ não nhỏ “linh hoạt nhất” của cậu vẫn không có dấu hiệu khởi động lại.

Hạ Chước đỏ mặt một hồi lâu, cũng không tìm được lời nào để nói, cuối cùng cũng chỉ có thể xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Hình Tu Trúc.

Co rúm người lại, như thể một con cáo nhỏ bị túm đuôi vậy.

Hình Tu Trúc có chút buồn cười, cũng biết tính cách nói chuyện mà không suy nghĩ của cậu, đại phát lòng từ bi tha cho cậu, sau đó hỏi: “Không khỏe sao?”

Hạ Chước vội vàng gật đầu, muốn nhanh chóng đổi chủ đề: “Ưm ưm ưm!”

“Có thể nhìn thấy được.” Hình Tu Trúc có chút bất lực lắc đầu.

“Não bộ cũng bị thiêu hỏng rồi.”

“Ưm ưʍ....” Hạ Chước lại muốn gật đầu thêm lần nữa, đầu cúi xuống được một nửa, đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng phắc lên nhìn Hình Tu Trúc, tố cáo nói: “Không phải đâu!!!! Em thông minh như vậy mà!!!!”

Hình Tu Trúc khịt mũi một tiếng, cũng lười tranh luận với cậu, trực tiếp bỏ qua đề tài này, hơi cúi người đánh giá cậu: “Thật sự không đi được sao?”

Vừa nhắc đến chuyện chết tiệt này, giọng điệu của Hạ Chước vô thức mang theo chút bất bình: “Đúng vậy, thật sự không động đậy được.”

Sợ Hình Tu Trúc không tin, hai tay của cậu còn vỗ vào đùi, còn cố ngồi thẳng dậy: “Không tin thì anh sờ thử xem! Tùy ý sờ!”

Ai, lời này sao nghe cứ thấy kỳ kỳ vậy?

Bỏ đi, Hạ Chước lắc đầu, có thể chứng minh mình không nói dối là được.

Hình Tu Trúc cụp mắt, nhìn động tác cố ý cường điệu của Hạ Chước, chỉ cảm thấy ngốc nghếch, bất giác vẻ lạnh lùng trên mặt anh dịu đi, như băng tuyết đầu đông: “Ngốc.”

Hạ Chước mở miệng, bất mãn trừng Hình Tu Trúc một cái, vô thức muốn phản bác lại, câu tiếp theo của Hình Tu Trúc đúng lúc đập vào tai cậu: “Có một số lời, không thể nói lung tung được.”

Giọng nói của người đàn ông mang theo mấy phần ôn hòa, giống như cơn gió mềm mại và ấm áp tháng tư, dưới đáy mắt còn mang theo ý cười trêu chọc, điểm xuyết, xuyên thẳng vào nơi mẫn cảm nhất trong trái tim Hạ Chước. Thân thể của Hạ Chước hơi cứng lại, cậu thu tay lại, khuôn mặt đỏ bừng, cúi thấp đầu, không nói gì cả.

Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, biểu tình của Hình Tu Trúc đã hồi phục lại thanh lãnh như xưa, dường như sự ôn hòa vừa rồi chỉ là ảo ảnh giữa cơn mê mang.

Hình Tu Trúc cụp mắt, nhàn nhạt hỏi: “Không thể đi được?”

Hạ Chước khẽ gật đầu, không dám nói linh tinh nữa.

Trời đã rất muộn rồi, lại đang giữa mùa đông, gió lạnh vi vu thổi lá cây kêu xào xạc, Hạ Chước không có linh lực phòng thân, không nhịn được hắt hơi một cái, nhẹ nhàng hít mũi hai lần.

Rất đáng thương.

“Vẫn thật là phiền phức.”

Trong giọng nói của Hình Tu Trúc có mang theo chút bất lực, cúi người, một tay đặt dưới nách Hạ Chước, đỡ cậu lên một chút, sau đó một tay còn lại đặt dưới chân Hạ Chước.

“Ôm chặt tôi.”

Một trận quay cuồng, khi Hạ Chước phản ứng lại, cậu ngạc nhiên khi thấy mình đang được Hình Tu Trúc ôm trong lòng, bên tai vang lên nhịp tim đều đặn mà mạnh mẽ của Hình Tu Trúc.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thanh âm này rất nhanh chóng bị tiếng tim đập của Hạ Chước che lấp.

Nhìn bề ngoài Hình Tu Trúc không béo, nhưng anh lại thuộc loại hình mặc áo thì gầy cởϊ áσ thì cơ bắp, tựa vào trong l*иg ngực anh, có thể cảm nhận được rõ ràng cơ ngực rắn chắc và sức mạnh ẩn chứa trong cánh tay của anh.

Hầu kết Hạ Chước vô thức chuyển động lên xuống, một tay ấn ngực mình.

Cậu thực sự cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy, thậm chí có thể cảm nhận được các mạch máu xung quanh thái dương đang bơm máu một cách tuyệt vọng, chân thực hơn bao giờ hết.

Theo đuổi idol mà cũng có thể đuổi đến mức độ này, cũng coi như là công đức viên mãn rồi.

Hạ Chước mơ hồ suy nghĩ linh tinh: Hy vọng hai cô nữ sinh trước đó giới thiệu Hình Tu Trúc cho cậu, biết mình được như thế này sẽ không đánh mình.

Hình Tu Trúc bế Hạ Chước lên xe, buông tay, ngón tay vô tình cọ vào má Hạ Chước.

Một cảm giác râm ran lan tỏa khắp cơ thể từ nơi da bị chạm vào, gương mặt Hạ Chước lại càng đỏ hơn, lung ta lúng túng nói “cảm ơn”. Đầu cậu đã vùi vào trong ngực.

Khác với vẻ e thẹn của Hạ Chước, biểu tình của Hình Tu Trúc bình tĩnh hơn nhiều, sau đi đặt Hạ Chước xuống, anh sải bước, vòng qua xe, ngồi xuống vị trí lái xe.

“Thắt chặt dây an toàn, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Hạ Chước đang thắt dây an toàn, ngón tay như chạm phải cái gì kinh khủng, phản ứng lại, vội vàng nói: “Không cần không cần, thật đấy, qua hai ngày là em khỏi rồi!”

Hình Tu Trúc hiển nhiên không tin: “Không được giấu bệnh sợ thuốc.”

“Em không có!”

“Vậy tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Em không muốn!”

“Không được giấu bệnh sợ thuốc.”

.....

Máy đọc lại lặp đi lặp lại mấy hiệp, Hình Tu Trúc không muốn chơi cái trò hỏi đáp ngây ngô này nữa, mắt ánh khẽ rũ xuống: “Được, vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao chân cậu lại không thể động đậy được?”

Hạ Chước sững người, lời nói như nghẹn lại trong cổ họng, lại không thể giải thích được, một lúc lâu sau, mới bĩu môi nói: “Cứ xem như em tu luyện tà giáo đi.”

Hình Tu Trúc: “?”

Hình Tu Trúc: “.”

Anh nhấn chỉ dẫn lái xe, ngón tay mảnh khảnh gõ vào mấy lần.

“Chào mừng bạn sử dụng bản đồ, đã định vị cho bạn, đồn cảnh sát xx...”

Hạ Chước: “?”

Chơi thật sao?!!!

Cậu nhanh chóng lấy tay che chỉ dẫn: “Không muốn không muốn!”

Chỉ dẫn hiển nhiên không nghe lời cậu nói, vẫn chăm chỉ làm việc: “Xin lái xe dọc theo con đường hiện tại 1,1km...”

Hình Tu Trúc cũng không định để ý Hạ Chước, từ từ khởi động xe.

Môi Hạ Chước bĩu ra đến nỗi có thể treo được một chai tương, giọng điệu của cậu vừa tủi thân vừa nịnh nọt: “Hình Tu Trúc, thầy Hình, anh Hình.”

“....”

“Anh là tốt nhất, anh là tốt nhất nha!”

“....”

“Thích anh nhất!”

Hình Tu Trúc: “.”

Làm ngơ.

Mắt nhìn thấy cây cối xung quanh không ngừng lui lại, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, Hạ Chước thật sự rất lo lắng.

Cậu không có chứng minh của loài người mà!!! Sợ rằng đến cục công an, sẽ bị bắt lại mất!

Cố tình lúc này cậu lại không có chút linh lực, muốn đánh ngất Hình Tu Trúc cũng không làm được.

Hạ Chước tủi thân rêи ɾỉ, không còn cách nào khác: “Em nói, em nói còn không được sao!”

Hai tay Hình Tu Trúc cầm vô lăng, khóe miệng khẽ nhấc lên.

Hạ Chước cong môi: “Em, thật sự em không phải là người!”

Các ngón tay của Hình Tu Trúc hơi cứng lại.

“Em là Hoa Đào Yêu!”

Hạ Chước dường như hét ra câu này, lần đầu tiên nói thân phận của mình với loài người, hai má cậu đỏ phừng phừng.

Hình Tu Trúc: “?”

Hình Tu Trúc: “.”

Tà giáo rất là hại người, đã xuất hiện chướng ngại nhận thức.