Bạc Nguyên Triệt không nghĩ đến cô có một thân thế như vậy.
Còn cho rằng, một cô gái lộng lẫy xa hoa từ đầu đến chân như cô, hẳn là một cô gái được nuông chiều trong một gia đình giàu có.
Anh quả đoán không sai
Chủ nhân ban đầu của thân xác này quả thực là một cô con gái nhà giàu.
Nhưng Thu Thanh Duy không phải.
Cô từ nhỏ đã lớn lên với ông già trong gara, so với bọn con trai cùng tuổi thì bướng bỉnh, nghịch ngợm hơn, làm gì có nữa điểm quan hệ với từ tiểu thư?
Hai người còn muốn nói chuyện, tên đàn ông phô trương đã đợi không được nữa, từ trong phòng ngoái đầu ra, lo lắng lại thận trọng hỏi nhỏ: “Cái đó … tổ tông à, chúng ta có thể nói chuyện được không?’’
Bạc Nguyên Triệt đứng thẳng người: “Xin lỗi, đã làm phiền đến cô rồi.’’
“Không sao, không có việc gì lớn.” Thu Thanh Duy nói: “Chỉ là tìm chút niềm vui cho bản thân thôi.’’
Bạc Nguyên Triệt chỉ xem như cô đang khách sáo, vậy nên anh liền đi trước.
“Nếu cô muốn đi ăn ..” Trước khi đi, anh không thể không nói gì đó.
“Bất cứ lúc nào cũng đều có thể’’ Thu Thanh Duy mỉm cười: “Dù sao thì tôi cũng rất rảnh.’’
Cánh cửa đóng lại trước mắt.
Bạc Nguyên Triệt đứng lại một lúc, mới lần nữa đeo kính râm và khẩu trang, chầm chậm đi thang máy xuống dưới tầng.
Thang máy xuống đến tầng 1, ngay khi cánh cửa mở ra, anh đã bị một người kéo đến bên góc tường, sau đó thấp giọng hét: “Cậu điên rồi?’’
Người đó cũng giống anh, đều đeo khẩu trang mang kính râm và đội mũ lưỡi trai.
Là Tô Ngạn người đã đợi anh ở đại sảnh rất lâu.
Trước đó mọi người đã gặp luật sư nói những vấn đề liên quan đến vụ kiện, trên đường trở về bầu không khí khá thoải mái, kết quả Bạc Nguyên Triệt đột nhiên nổi điên kêu dừng xe, không đợi xe dừng ổn định liền chạy xuống xe, đi thẳng đến 1 khách sạn cách đó không xa rồi biến mất đến giờ.
“Hiện tại đang là thời gian quan trọng của vụ kiện, cậu nghĩ rằng trong tay Nhạc Ngu không đủ chiêu bài để chơi sao, không đủ tài liệu mật để bôi đen cậu sao? Mặt cũng không che kĩ càng liền chạy đến đại sảnh khách sạn, không sợ đám phóng viên làm ầm lên sao?” Tô Ngạn nói, cậu ấy tức như muốn nổ phổi: “Tôi hỏi cậu trên đó có gì ? Cậu như người mất hồn ? Điện thoại không nghe, Wechat không trả lời, Cậu rốt cuộc muốn làm gì ?’’
Lúc này, Bạc Nguyên Triệt nhận ra lúc nãy bản thân cũng có chút bốc đồng.
Anh biết là mình sai, bị mắng cũng không tức giận, đợi tâm trạng Tô Ngạn ổn định lại, mới mím môi nói: “Tôi tìm thấy cô ấy rồi.’’
Trên mặt là một nụ cười không thể che giấu, giống niềm vui bẽn lẽn trong trái tim của cô gái đang trong tuổi xuân.
Ừm? Con gái? E lệ rụt rè?
Tô Ngạn hoài nghi bản thân bị ảo giác, vội vàng lắc đầu, hỏi: "Tìm thấy ai?”
“Còn có thể là ai?’’ Bạc Nguyên Triệt nói: “Là người tôi luôn tìm trong khoảng thời gian qua.’’
Tô Ngạn liền phản ứng lại: “Chính là người phụ nữ giàu có đã cho cậu 100 triệu’’
“Ừm.’’ Bạc Nguyên Triệt nói rồi lấy đi động, đứa số wechat của Thu Thanh Duy cho cậu ấy xem: “Cô ấy đã thêm bạn bè với tôi rồi. Tôi là người đầu tiên trong danh bạ của cô ấy.’’
Đợi đã! Chuyện này có gì đáng để khoe khoang sao? Chỉ có những đứa trẻ tiểu học mới ấu trĩ như vậy thôi?
Tô Ngạn nhìn chằm chằm Bạc Nguyên Triệt, cảm thấy bản thân thật sự không quen biết người này, gần đây trí thông minh của anh cũng sụt giảm quá sức tưởng tượng rồi đấy!
“Tại sao cô ấy muốn dùng số mới thêm cậu? Đồng thời thành phố Lạc là thành phố lớn như vậy, hai người gặp nhau hai, ba lần cũng không phải là việc không có khả năng! Tôi cảm thấy việc này nhất định có vấn đề.’’ Tô Ngạn phân tích: “Tôi nghi ngờ cô ấy là gái đào mỏ chuyên nghiệp! Tấm ngân phiếu đó cậu chưa rút tiền, lại nói không phải là giả chứ! Bị cô ấy lừa lòng tin là việc nhỏ, nếu lúc nào đó bị cô ấy lừa tán gia bại sản mất hết danh sự cũng chỉ có cậu khóc thôi!’’
Thật sự đây không phải thuyết âm mưu của cậu ấy, mà là … Lúc xâu chuỗi sự việc này lại thì quá tình cờ! Biển người mênh mông, xác suất hai người gặp được nhau thật sự rất nhỏ, càng đừng nói đến tình cờ gặp gỡ trong ba ngày liên tiếp, duyên phận nào có sâu nặng đến vậy, không lẽ là Nguyệt Lão đã buộc chỉ đỏ thắt nút rồi sao?!
“Cậu có thể đừng có ác ý với Tiểu Duy như vậy được không?’’ Bạc Nguyên Triệt bất mãn nói: “Là tôi nhìn thấy cô ấy và mới sang đường đuổi theo cô ấy, không phải là cô ấy tìm gặp tôi! Cậu đem chuyện này nói cho rõ ràng.
“Tiểu Duy?’’ Tô Ngạn trợn tròn mắt vì xưng hô đầy sự thân thiết này, chết tiệt! Bạc Nguyên Triệt thật là hết cứu được rồi, mới quen nhau bao lâu, mà đã gọi tên thân mật của người ta rồi!
Nhận thấy gọi “Tiểu Duy” thực sự có chút quá thân mật, Bạc Nguyên Triệt im lặng một hồi, sau đó giải thích: “Tôi mới hỏi tên của cô ấy rồi, cô ấy họ Thu, tên gọi Thu Thanh Duy.’’
Tô Ngạn còn chưa kịp định thần, nghe vậy sững sờ hỏi: “Cho nên ?’’
Bạc Nguyên Triệt bình tĩnh lại, trịnh trọng nói: “Cho nên, vài ngày nữa cô ấy sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, chúng ta … nhiệt tình chút.’’