Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người đàn ông mặc kệ biểu cảm cứng miệng phủ nhận: “Ai làm ra chuyện thất đức gì cơ chứ? Tôi căn bản không quen biết cô.”

“Vậy anh chạy làm gì?” Thu Thanh Duy sờ sờ khuôn mặt của chính mình, cực kỳ tự tin về vẻ ngoài của Thu Niệm: “Đừng nói những lời vô nghĩa như cái gì mà vẻ đẹp của tôi đã dọa sợ đôi mắt chó làm bằng hợp kim titan của anh!”

“Tôi tôi tôi … tôi tự ti không được à?” người đàn ông bí quá nói đại một lí do: “Tôi cứ nghĩ rằng cô chỉ là một mỹ nữ bình thường thôi, ai ngờ được lại là một đại mĩ nhân tuyệt thế vô song! Tôi thấy bản thân không thể trèo cao nên tự biết lượng sức mà cút trước.”

Thu Thanh Niệm không hề nhẫn nại túm chặt lấy tóc của người đàn ông, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm vào tai hắn những lời đe dọa: “Tôi đếm đến ba, nếu như anh còn không nói thật tôi sẽ chôn anh xuống dưới lớp cát này cho đến khi chết ngạt.”

Trời ơi! Quả không hổ danh là người phụ nữ có trái tim ác độc nhất! Càng xinh đẹp càng có nhiều gai!

Người đàn ông đau đến mức bật khóc, yếu đuối hỏi: “Tôi còn có thể giở trò gì nữa cơ chứ?”

Thu Thanh Niệm bắt đầu đếm: “Ba …”

Người đàn ông chẳng có một tí tinh thần vĩ đại thà chết chứ không chịu khuất phục gì cả, rất giống những tên Hán gian trong thời đại chiến tranh. Còn chưa bắt đầu bức cung anh ta đã dâng vũ khí đầu hàng.

“Được rồi được rồi! Tôi khai! Tôi sẽ khai hết toàn bộ còn không được sao?”

Thu Thanh Duy buông tay, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Nói đi.”

“Về việc làm giả video giám sát trong vụ tai nạn xe hơi … tôi, là tôi có nỗi khổ riêng!”



Người đàn ông xấu hổ mở miệng, mới câu đầu tiến đã khiến Thu Thanh Duy được mở mang tầm mắt.

Ồ?

Có tin tức nóng hổi đây.

Người đàn ông nằm rạp dưới chân Thu Thanh Duy, khuôn mặt áp sát nền cát đến mức tạo thành một cái hố nhỏ, nói năng không đầu không đuôi suốt ba mươi phút cuối cùng cũng nói rõ được âm mưu đằng sau vụ tai nạn xe năm ấy.

Vốn dĩ anh ra là một người sửa máy tính, mở một cửa hàng nhỏ gần ngã rẽ tại con đường xảy ra tai nạn.

Đoạn đường này hơi chếch một chút, xung quanh đều là kho chứa hàng hóa, căn bản không được mấy bóng người. Lúc ấy anh ta nghe thấy động tĩnh cũng không chú ý, một lúc sau ra khỏi cửa hàng để hút thuốc mới phát hiện cảnh tượng bi thảm bên đường.

Chiếc xe tải đâm đầu vào cột điện, chiếc xe con còn lại thì trực tiếp bị lật ngược.

Con đường nhựa buổi trưa bị mặt trời chiếu đến phát sáng, anh ta nhìn thấy một cảnh tượng khiến ai cũng phải sốc – một cô gái yếu đuối mảnh khảnh tự lao mình vào nguy hiểm kéo chàng trai đang nằm dưới gầm xe ô tô ra, kết quả chính là cô lại thay anh ta chống đỡ phần nguy hiểm chết người ấy.

Nhìn thấy cơ thể yếu ớt sắp không chịu nổi vật nặng đè trên lưng, anh ta nhắm mắt theo bản năng, trong cơn gió mùa hè oi bức anh nghe thấy tiếng hét đau đớn của cô gái.

Một lúc sau, anh ta mở mắt ra mà tim vẫn đập loạn nhịp trong cơ thể.

Máu tươi khiến con người ta phát hoảng chảy ra ngoằn ngoèo từng dòng từ dưới chiếc xe, nhuộm đỏ những mảnh thủy tinh rơi vỡ đầy đất khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi bị choáng.



Anh ta bị dọa đến mức run cầm cập, điếu thuốc cầm ở tay cứ thế mà rơi xuống dưới đất.

Anh ta chỉ là một người bình thường, không hề vĩ đại, anh ta không thể hi sinh bản thân để cứu người khác, thậm chí vì sợ chiếc xe sẽ phát nổ mà không dám tiến tới gần để giúp đỡ. Việc duy nhất mà anh ta có thể làm đó chính là lấy điện thoại gọi cấp cứu 120.

Mặc dù đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt nhưng toàn thân anh ta lại đều là mồ hôi lạnh.

Chỉ cho đến khi xe cấp cứu xuất hiện anh ta mới thở phào ra một hơi. Anh ta dùng tay vuốt qua khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi rồi lê bước chân mềm nhũn quay lại cửa tiệm nhỏ của mình. Khi chưa hết sợ hãi thì có một cô gái trẻ đi đến, đưa cho anh một chiếc thẻ ngân hàng nói bên trong có 100 vạn, có thể lấy được tấm thẻ này hay không phải dựa vào khả năng của bản thân anh.

100 vạn đối với con người nghèo khổ như anh ta mà nói thì chắc chắn là một món quà từ trên trời rơi xuống, không thể chối từ.

Thế nên, khi đối phương đưa ra yêu cầu muốn anh ta chỉnh sửa video giám sát quay lại hiện trường vụ tai nạn, biến cô gái đã cứu người trong video thành ả, vậy mà lương tâm của anh ta chỉ áy náy trong chốc lát, vài giây sau liền nhanh chóng thực hiện việc được giao.

Thực tình mà nói anh ta cũng coi là có chút kĩ thuật, ngoài sửa máy tính ra thỉnh thoảng anh ta cũng nhận một vài đơn “tẩy trắng”, ví dụ như giúp người khác tra ra lịch sử trò chuyện của những người nɠɵạı ŧìиɧ nhưng đối với việc có độ khó cao như thay hình đổi dạng người trong video thì là lần đầu tiên anh ta làm.

Khát vọng đối với tiền bạc đã giúp anh ta phá vỡ giới hạn, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành vụ giao dịch này.

Anh ta làm vừa nhanh vừa tốt, người thuê anh tỏ ra vô cùng vừa ý nên đã bo thêm cho anh ta 50 vạn với yêu cầu “Xử lí video gốc sạch sẽ đi, ngay hôm nay rời khỏi nơi này.”

Cho dù ả ta không nói anh ta cũng vì sợ chuốc vạ vào thân mà nhanh chóng rời khỏi nơi ở hiện tại. Sau khi cầm tiền anh ta lập tức cút khỏi cửa tiệm, trong năm anh ta đầu cơ trục lợi kiếm được không ít tiền sau đó đến thành phố Lạc bắt đầu nuôi tình nhân để hưởng thụ. Hoàn toàn không nghĩ tới lại gặp cô gái trong video lúc trước ở đây!

“Tôi tôi tôi … tôi thực sự không cố ý! Tôi … do tôi nghèo mà, ông nội tôi mắc bệnh nan y, tôi cần số tiền này để trị bệnh cho ông, còn có bà nội tôi tuổi già đãng trí, bố tôi là người tàn tật, mẹ tôi … mẹ tôi bà ấy đã lấy hết của cải trong nhà cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay rồi! Tôi không dễ dàng gì, tôi …” Người đàn ông bắt đầu mở miệng nói liều, lấy sự khốn khổ để cầu thương cảm.
« Chương TrướcChương Tiếp »