Chương 17

Thu Thanh Duy: "Hay anh hủy hợp đồng rồi tìm chỗ khác có được không?"

Người ngoài như cô còn nghĩ ra, vậy mà bản thân anh lại nghĩ không ra?

"Hôm nay tôi đến công ty để chấm dứt hợp đồng, Sư Khẩu yêu cầu tôi chuẩn bị trước 70 triệu nhân dân tệ, nếu không thì miễn bàn." Bạc Nguyên Triệt lộ vẻ châm biếm: "Sau khi ra mắt, tiền tôi cầm được trong tay còn chưa được hơn nửa số tiền này. "

Trong lòng anh như đang kìm nén cục tức, thực sự là nuốt không trôi.

Bạc Nguyên Triệt vung tay ném chai nước khoáng ra xa mấy thước, tự nhủ với bản thân: "Chẳng qua là muốn rút sân rời giới giải trí, mở shop Taobao thôi mà! Lại ở đó đòi ông đây rửa sạch dấu vết cơ à, nằm mơ đi!"

Thu Thanh Duy vỗ tay tán thưởng cho cái khí phách rắn rỏi này của anh.

Bạc Nguyên Triệt nhìn cô, tỏ ra khó chịu nói: "Đừng ở đấy mà làm phiền tôi!"

"Kỳ thực, chuyện này cũng đơn giản thôi." Thu Thanh Duy từ trong ví lấy ra một tấm ngân phiếu, ký tên lên số tiền 100 triệu, đưa cho anh ta: "70 triệu nhân dân tệ, chỉ là con số nhỏ."

Bạc Nguyên Triệt liếc nhìn chuỗi số 0 dài dằng dặc phía sau, khóe miệng co lại.

Con số nhỏ …?

Đợi cả nửa ngày cũng không thấy anh ta nhận, Thu Thanh Duy lại vẩy vẩy tấm ngân phiếu: "Mau lên, tay tôi hơi mỏi rồi đấy."

Bạc Nguyên Triệt nhịn không chịu nhận, hỏi: "Vô duyên vô cớ, cô sao lại cho tôi vay nhiều tiền như vậy chứ?"

Thu Thanh Duy đính chính: "Không phải cho mượn, 100 triệu này tôi cho anh luôn đấy."



Bạc Nguyên Triệt: "..."

Vậy thì anh càng không thể nhận được.

Làm gì có việc tốt từ trên trời rớt xuống cho anh như thế được?

Nhìn ra mối lo ngại của hắn, Thu Thanh Duy nhếch mép cười: "Mồi ngon dâng tận cửa như tối qua tôi còn không làm gì anh, không lý gì lại dùng chút đỉnh tiền này ra uy hϊếp anh làm cái gì."

Bạc Nguyên Triệt: "Ý tôi không phải vậy …"

"Vậy thì cầm lấy đi." Thu Thanh Duy nháy mắt cợt nhả, cố ý khıêυ khí©h anh: "Sao thế, anh có niềm tin bản thân có thể đối đầu với Minh Toa Toa nhưng lại không có bản lĩnh đối phó với tôi à? Nếu còn không muốn nhận nữa thì viết giấy ghi nợ đi. Phòng lỡ tôi có ý đồ xấu xa gì, anh cũng không cần bận tâm nữa. "

"Sao cô lại chịu giúp tôi?" Bạc Nguyên Triệt tỏ ra không hiểu, chẳng lẽ… "Hay vì cô là fan của tôi?"

Thu Thanh Duy ngồi sụp xuống đất, nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh hát thử một bài cho tôi nghe xem, nói không chừng tôi trở thành fan của anh thiệt, rồi ngày mai lăng xê, mở cho anh phòng thu riêng luôn."

Thái độ đùa cợt của cô khiến Bạc Nguyên Triệt cũng bó tay: "Tôi nói thật đấy, nếu cô không phải fan của tôi, thì không lý nào lại chịu ra mặt giúp tôi cả?"

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận của mình mà anh đã chịu quá nhiều ác ý từ những kẻ khác, cộng thêm bảy năm hoạt động trong làng giải trí này, thật khó để tin vào lòng tốt của một người xa lạ mà không đòi hỏi sự đền đáp như này.

Hai đôi mắt đối diện nhìn nhau.

Là một nốt trầm dài đằng đẵng.

Cuối cùng, Thu Thanh Duy cũng đành giơ tay đầu hàng, thừa nhận nói: "Giúp anh … cũng là vì chút tư lợi."



Ánh mắt Bạc Nguyên Triệt dần tối sầm lại theo bóng hoàng hôn đang buông xuống, thoáng qua chút tâm trạng.

Quả nhiên là …

Không có lòng tốt nào là vô duyên vô cớ cả …

Ngay sau khi ý niệm này vừa lóe lên, anh liền nhận một lời tỏ tình bất ngờ trong sự mơ hồ mất cảnh giác: "Tôi rất thích anh đấy."

Rõ ràng là bầu trời đã hoàn toàn rơi vào màn đêm đen, nhưng ánh mắt long lanh ấy thật sự không thể không khiến anh để tâm đến.

Bạc Nguyên Triệt nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt.

Đôi mắt anh rung động dữ dội.

Hàng trăm triệu cô gái trẻ trên khắp đất nước đều đang kêu gào hò hét nói rằng họ thích anh.

Nhưng lần này …

Nhịp tim của anh đua nhau đập loạn xạ.

"Cô mới vừa nói là không phải fan hâm mộ của tôi, nhưng bây giờ lại nói thích tôi …" Bạc Nguyên Triệt đang cố tình tránh ánh mắt cô xen lẫn giọng nói rõ ràng mà lại khá căng thẳng: "Không phải việc đó rất mâu thuẫn sao?"

Thu Duy trêu ghẹo anh và nói: "Tôi không được thích anh nếu tôi không phải là fan hâm mộ của anh à? Muôn vạn người tôi nhìn trúng khuôn mặt hoặc … thân thể thôi?

Hai chữ cuối cùng cô cố tình kéo dài, gợi lên sự mơ màng.