Nghe được lời của những người này nói, Chương Bắc Đình mới biết được, hôm nay đã là ngày thứ ba sau khi thành thân..
Tập tục của thành Vân Dương thành có hơi khác so với đa số những nơi khác, ngày thứ ba sau khi nữ tử và ca nhi xuất giá, huynh đệ nhà mẹ đẻ phải đi đón người mới về nhà, nếu không thì coi như là hắt nước ra ngoài, về sau không cần phải lui tới nữa.
Chương Bắc Đình vội vàng nhìn Tống Yến Khanh.
Tống Yến Khanh mím môi, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, như đã quen với những lời nói như vậy rồi.
Trái tim của Chương Bắc Đình như bị bóp nghẹn lại, cảm thấy có chua xót, và có chút đau đớn.
Người phụ nữ kia thấy bọn họ không phản ứng lại, liền tiếp tục nói: "Cho dù là ta ta cũng không muốn gả nữ nhi nhà mình cho hắn, vai không thể khiêng, tay không thể xách, trong nhà mở quán ăn, ngay cả lúa và hẹ cũng không thể phân biệt rõ ràng được, nói một lòng học tập, nhưng thi Hương lại thi rớt, nếu đi theo hắn, thì ngay cả miếng cơm cũng không có để ăn."
Những lời mang tính tổn thương như vậy, nếu không phải là do có hận thù từ trước thì không thể nói ra được.
Những người đang chọn thức ăn không nhịn được mà dừng động tác trong tay lại, nhìn tới đây với ánh mắt tò mò.
"Các ngươi có mua đồ ăn hay không, không mua đồ ăn thì cũng đừng vây quanh ở chỗ này nữa, cản trở việc làm ăn của ta."
“Không mua thức ăn thì chúng ta tới trước sạp của ngươi làm cái gì?”
"Tiểu tử Hải, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì, có tin quay đầu ta liền nói với mẫu thân ngươi, phải quản ngươi thật tốt không."
“Cân mấy quả cà này giúp ta.”
Sự náo nhiệt ở trên sạp lại trở lại, chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người đều không ngừng nhìn về phía Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh.
Tống Yến Khanh cuộn chặt tay thành nắm đấm, nghĩ thầm người phụ nữ kia sao có thể nói Chương Bắc Đình như vậy, rõ ràng Chương Bắc Đình tốt như vậy, người như anh không biết việc gì còn chủ động đi làm, còn biết cả hạt bột đá mà cậu không biết nữa.
Chương Bắc Đình làm như không nghe thấy lời của người người phụ nữ đó, kéo tay áo Tống Yến Khanh, chỉ vào một miếng bí đỏ được cắt nửa ở trên sạp nói: "Chúng ta mua một miếng bí đỏ đi."
Hà Hải đang bận rộn cân cho những người khác, nghe được liền nói: "Chương ca muốn bao nhiêu thì cắt đi.”
Người phụ nữ liên tục bị phớt lờ, biểu cảm ở trên mặt liền trở nên hung dữ hơn, không cam lòng mắng: "Nuôi một đứa con vô dụng như ngươi, phụ thân và mẫu thân của ngươi xứng đáng chết sớm."
Cổ tay Chương Bắc Đình run lên, con dao vừa mới cắt bí đỏ từ trong tay bay ra, sau khi vẽ ra hai vòng tròn hoàn mỹ trên không trung, liền "bang" một tiếng rơi xuống đất, mũi dao mạnh mẽ đâm vào cái thớt trước mặt người người phụ nữ kia.
Sắc mặt của anh vẫn không thay đổi nhìn người người phụ nữ kia:"Ngươi lại nói thêm một câu liên quan đến phụ thân mẫu thân ta nữa thử xem."