Hơn nữa nói là đến đây đền tội, nhưng ánh mắt của hai người này cứ nhìn vào trong viện.
Tống Yến Khanh mới nghe Chương Bắc Đình nói có người muốn lấy cắp công thức bột đá của bọn họ, sao cậu còn không hiểu rõ ý đồ của hai người này cơ chứ.
Cậu nhíu mày tự hỏi, nếu bây giờ đóng cửa, thì sức lực của cậu có ngăn cản được hai người này hay không.
Chương Bình và Lý Quế Hương đứng ở cửa nhìn khắp mọi nơi có thể thấy được ở trong viện, cũng không thấy được cái gì mới mẻ cả, ngược lại trong bếp lại bay ra một mùi thịt, làm cho hai người họ thèm đến mức không chịu được.
Trong lòng Chương Bình cảm thấy có chút thích thú, chờ lấy được công thức làm bột đá rồi, ông ta cũng có thể thích ăn thịt lúc nào liền ăn lúc đấy!
Nghĩ đến miếng thịt hầm thơm ngào ngạt, ông ta nhịn không được mà đi về phía trước một bước, muốn đẩy Tống Yến Khanh đang đứng chặn ở cửa ra: "Ta có lời muốn nói với cháu của ta, cháu tránh ra một chút.”
“Các người tới đây để đền tội hay là để bắt nạt người khác!" Giọng nói của Tống Yến Khanh to hơn một chút.
Chương Bình ngượng ngùng thu tay lại.
Nếu Tống Yến Khanh là nữ nhân, thì ông ta còn có thể kêu Lý Quế Hương giả vờ lấy lòng rồi chen vào, nhưng đây là một nam nhân, Lý Quế Hương không thích hợp, ông ta lại càng không thích hợp.
Nếu bị người khác đi ngang qua nhìn thấy, thì có thể chứng thực lời của Tống Yến Khanh nói bọn họ đang bắt nạt người khác là thật.
Ông ta muốn lấy được công thức làm bột đá, nên lúc này không thể cứng rắn được, cũng không thể làm cho mối quan hệ này trở nên căng thẳng hơn.
“Yến Khanh, nguyên liệu làm bột đá sắp hết rồi, ngày mốt chúng ta dọn quán rồi đi mua chút đi." Chương Bắc Đình từ hậu viện đi ra nói.
Tống Yến Khanh nghe được giọng nói của anh, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chương Bình cũng nghe được, trong lòng khẽ rung động.
Chương Bắc Đình đi tới cửa, nhìn hai người đang đứng ở cửa với ánh mắt chán ghét: "Các người tới nhà ta làm gì?"
“Thím của cháu ăn nói hồ đồ, ta dẫn nàng ấy tới đây để đền tội với cháu." Chương Bình tiếp tục đưa hai quả mướp đắng trong tay mình ra.
“Bà ta là thím của ai? Đừng có lấy quan hệ họ hàng ra đây, dù sao ngươi và phụ thân của ta có cùng huyết thống hay không, thì ngươi biết rõ hơn ai hết." Chương Bắc Đình kéo cánh tay của Tống Yến Khanh dẫn cậu đi vào trong viện, nói: "Sau này không cần lãng phí miệng lưỡi đối với những người như thế.”
Nói xong anh rầm một tiếng đóng cửa lại, khoá chặt chốt cửa vào.
Chương Bình nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, bước đi không quay đầu lại.
Lý Quế Hương lo lắng đuổi theo: "Chẳng lẽ cứ như mà bỏ qua sao?”
"Đương nhiên là không rồi." Chương Bình nói: "Nàng không nghe hắn nói, ngày mốt phải đi mua nguyên liệu làm bột đá sao?"
Đóng cửa, trở lại trong viện, Tống Yến Khanh nhỏ giọng nói: "Chúng ta có nên để hôm khác đi mua nguyên liệu làm bột đá hay không, nguyên liệu ở trong nhà còn có thể dùng thêm vài ngày.”
“Không cần, ngày mốt dọn quán đi." Chương Bắc Đình nói: "Không cần lo lắng bọn họ nghe được, chính là ta đang nói cho bọn họ nghe.”
Tống Yến Khanh mơ hồ hiểu được tính toán của Chương Bắc Đình.
Lý Quế Hương và Chương Bình nghe được, rất có thể sẽ đi theo phía sau để xem thử bọn họ mua đồ gì.
“Vì sao ngày mốt dọn quán rồi đi mua?" Tống Yến Khanh có chút lo lắng, cũng có chút kích động.
Mấy ngày nay bọn họ bán bột đá, đã để dành được hơn hai trăm đồng, đủ mua không ít đồ.
Chương Bắc Đình cười nói: "Cho bọn họ chút thời gian để chuẩn bị tiền.”
Tống Yến Khanh ngây người.
Lỗ tai của Chương Bắc Đình giật giật, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chạy nhanh về phía bếp: "A, thịt kho của ta sắp cháy rồi!"
Anh chạy quá nhanh, suýt chút nữa là giày rớt luôn rồi.
Tống Yến Khanh thấy thế, đột nhiên không nhịn được mà nở nụ cười.