Chương 34

Lý Quế Hương đang nghẹn lời không có chỗ nào để trút giận, nếu Đại Ngưu nhìn thấy bà ta liền chạy, thì bà ta cũng không nói gì, dù sao bà ta cũng đi đến trước sạp hàng của Chương Bắc Đình, cũng không muốn để cho người khác biết.

Nhưng kết quả Đại Ngưu không chỉ không chạy, mà còn dám chạy đến trước mặt bà ta nói muốn ăn bột đá, bà ta nổi giận, nhéo lỗ tai của Đại Ngưu mắng một trận: "Ha ha ăn sao, cũng không biết người ta làm bằng gì, cháu không sợ người ta đầu độc chết cháu sao.”

Bà ta đột nhiên quát mắng như vậy, đã dọa không ít người.

Mọi người đều vô thức đứng nhích sang một bên, nhường ra một khoảng đất trống.

Đại Ngưu bịt lỗ tai khóc la: "Không ăn không ăn, bà nội đừng nhéo lỗ tai cháu nữa, nó sắp rớt ra luôn rồi.”

Lý Quế Hương không chỉ không dừng tay, mà còn dùng lực tay mạnh hơn một chút: "Sau này nếu cháu lại đến nơi này, bị độc chết cũng không ai biết."

Bà ta nói từng lời đều là độc chết, người vây xem khó có thể tin được bà ta lại nói ra lời ác độc như vậy với cháu của mình, lại nhịn không được nhìn về phía Chương Bắc Đình.

Mặc dù đều biết người này là cố ý phá hỏng danh tiếng của bột đá, nhưng họ vẫn tò mò Chương Bắc Đình sẽ xử lý như thế nào.

Đại Ngưu còn đang cầu xin tha thứ: "Sau này cháu sẽ không bao giờ tới nữa.”

“Không đến thì nhanh chóng theo ta trở về. "Lý Quế Hương tự cho là thông minh tìm cho mình một bậc thang bước xuống: "Cả nhà tìm cháu cả một buổi chiều.”

"Bôi nhọ xong liền muốn bỏ đi?" Không biết từ khi nào Chương Bắc Đình đã đi ra từ sau quầy bột đá, chặn đường đi của Lý Quế Hương.

Lý Quế Hương bị anh nhìn với ánh mắt lạnh như băng, sau đó lại nghĩ đến chuyện xảy ra khi đó ở trước quán đồ ăn của Hà gia, chân bà ta có chút mềm nhũn ra, nhưng nghĩ lại thì mới thấy, hôm nay trên tay Chương Bắc Đình không có cầm dao, bên cạnh lại có nhiều người như vậy đang nhìn, khí thế của bà ta liền mạnh hơn một chút: "Bột đá kia của ngươi chẳng biết là làm từ thứ gì."

Bà ta còn cứng miệng, cũng không dám nói là có độc nữa.

“Nghe nói nhà thím mở một tiệm bánh bao." Chương Bắc Đình nói: "Không biết là lấy bột gì, dùng cái gì để làm nhân nữa.”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết công thức của nhà chúng ta." Lý Quế Hương thốt lên.

Chương Bắc Đình cười như không cười: "Đúng vậy, thế dựa vào cái gì mà ta phải nói cho thím biết.”

Trong đám người vây xem ở bên cạnh, có người không nhịn được, mà phì cười.

Ở khu Nam thành này, đa số ở trong nhà của mọi người đều có người làm kinh doanh, phương thức nấu ăn, môn đạo, tay nghề của riêng họ chính là phương tiện để họ kiếm sống, rất nhiều người trong số họ đều truyền lại cho nhi tử chứ không phải truyền cho con rể, truyền dâu không truyền nhi nữ, huống chi là người ngoài.

Lý Quế Hương bị câu hỏi ngược lại của Chương Bắc Đình chặn họng làm cho bà ta tức đến mức l*иg ngực trở nên phập phồng, lại nói không nên lời nào, trong tiếng cười của mọi người, mặt mày xám xịt rời đi.

Lúc này Chương Bắc Đình không ngăn cản bà ta nữa.

Lý Quế Hương có một suy nghĩ không sai, nhiều người nhìn như vậy, còn ở trước sạp hàng của Chương Bắc Đình, Chương Bắc Đình chắc chắn sẽ không động thủ với bà ta.

Thật ra không chỉ là động thủ, ngay cả việc cãi nhau, cũng ảnh hưởng đến việc làm ăn.

Chương Bắc Đình thở dài trong lòng, trở lại quầy, nói: "Yến Khanh, ta hơi khát, múc cho ta một chén bột đá đi.”

“Được." Tống Yến Khanh nhanh nhẹn múc một bát bột đá: “Thêm mọi thứ vào sao?”

“Ừ, đều thêm vào hết đi.”

Chương Bắc Đình bưng bát đi tới, bị một đám người nhìn chằm chằm, anh cũng không thèm để ý, sau khi trộn đều nguyên liệu với nhau, liền múc một muỗng đưa vào trong miệng.

Động tác của anh rất ưu nhã, tốc độ cũng không chậm, rất nhanh sau đó ngay cả nước đường dưới đáy chén cũng đã được uống sạch sẽ.