Bọn họ rời khỏi thôn Thanh Tây nơi Chương Toàn lớn lên, tới thành Vân Dương.
Hai người còn tới cầu xin bà ta cùng Chương Bình hỗ trợ tìm việc làm, nhưng bà ta không thích thê tử mà Chương Toàn nhặt được này, bởi vì nàng ta quá xinh đẹp, liền từ chối.
Sau đó bà ta nhìn thấy nữ nhân kia tự bôi bẩn mặt mình, ban ngày đi theo Chương Toàn ở bến tàu chuyển hàng cho người ta, buổi tối tìm một chỗ tránh mưa tránh gió ở dưới tường thành để nghỉ ngơi, dần dần bà ta cũng quên mất hai người này.
Khi gặp lại một lần nữa, thì đã hơn nửa năm sau.
Chương Toàn và nữ nhân kia cũng giống như Chương Bắc Đình bây giờ, mở một sạp bán thức ăn, mặc dù làm ăn không tốt như Chương Bắc Đình, nhưng vẫn rất tốt.
Vài năm sau, quán ăn vặt của Chương Toàn và vợ hắn ta đã biến thành một cửa hàng, còn mua được một căn nhà lớn hơn cả nhà họ.
Cuộc sống của Chương Toàn trôi qua rất tốt đẹp, liền báo đáp những người trong dòng tộc đã từng giúp đỡ hắn ta, đưa lương thực đưa đất, không keo kiệt chút nào, còn bỏ tiền tu sửa từ đường ở trong tộc nữa.
Tuy rằng sau đó không trở về thôn, nhưng khi người trong thôn nói đến hắn ta, đều nói hắn ta là người trọng tình trọng nghĩa, có tiền đồ lớn.
Mỗi lần những người trong thôn khen Chương Toàn xong, còn đem Chương Bình cùng bà ta người đã rời thôn trước đó ra so sánh, dường như mọi người đã dần quên trước kia họ cũng đã từng khen hai người có tiền đồ, bây giờ mở miệng ra đều là dựa vào sự giúp đỡ của phụ thân phụ mẫu, bọn họ mới có thể mua cửa hàng và mua nhà ở thành Vân Dương.
Cuối cùng còn nói bọn họ có tiền liền quên đi thân thích nghèo khó, không giúp người trong thôn, cũng không làm chút chuyện gì có ích cho thôn cả.
Bà ta và Chương Bình đưa tiểu nhi tử đi học, cũng là bởi vì nhìn thấy Chương Toàn mời thầy về dạy cho Chương Bắc Đình.
Mấy năm trước, sau khi biết Chương Bắc Đình sẽ tham gia thi huyện, bà ta liền thúc giục nhi tử mới mười bốn tuổi ghi danh, kết quả Chương Bắc Đình đậu tú tài, tiểu nhi tử nhà bà ta thi rớt.
Bà ta và Chương Bình đều nuốt không trôi cục tức này, từ nhỏ Chương Toàn đã không có phụ thân mẫu thân, thiếu chút nữa đã chết đói, dựa vào cái gì mà sống tốt hơn bọn họ, nhi tử cũng có tiền đồ hơn nhi tử nhà bọn họ.
Cho đến năm ngoái khi Chương Bắc Đình thi Hương bị rớt, hai vợ chồng Chương Toàn bệnh chết, bà ta mới cảm thấy, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng suốt hai mươi năm cũng biến mất.
Lúc này nhìn thấy trước sạp hàng của Chương Bắc Đình chật ních khách, lần đầu tiên Lý Quế Hương cảm thấy hoảng sợ khi Chương Bắc Đình bày sạp hàng.
Cũng là từ khi đó trở đi, cuộc sống của bà ta vẫn luôn bị người ta đè ép.
Khi trong lòng nghĩ đến chuyện này, Lý Quế Hương cũng không nhận ra, bà ta đã nhanh chân đi đến bên cạnh sạp hàng của Chương Bắc Đình từ lúc nào.
“Không mua thì đứng xa một chút, đừng cản trở mọi người.”
Lý Quế Hương bị người nào đó đẩy một cái, thì mới lấy lại tinh thần.
Bà ta vội vàng cúi đầu, tránh sang một bên.
Bà ta lo lắng có người quen nhìn thấy, nên lia mắt nhìn xung quanh.
Nhìn thoáng qua, không thấy người quen nào cả, chỉ thấy ở một góc sạp, có mấy đứa nhỏ sáu bảy tuổi đang háo hức chen chúc với nhau.
Điều này cũng không hiếm thấy trước mấy sạp bán thức ăn, bình thường là người lớn trong nhà không nỡ trả tiền mua, trẻ con lại thèm, nên mới chạy đến trước sạp nhìn như vậy.
Trước cửa hàng bánh bao nhà bà ta, thỉnh thoảng cũng có loại trẻ con như này.
Chỉ là trong mấy đứa trẻ này, có một đứa là cháu trai Đại Ngưu của bà ta.
Trong nháy mắt sự tức giận của Lý Quế Hương liền dâng lên đến đỉnh điểm, Ngô thị dạy dỗ tiểu hài tử như thế nào vậy chứ!
Đại Ngưu cũng thấy bà ta, cậu bé có chút sợ hãi, nhưng cậu bé rất thèm rồi, cuối cùng sự thèm ăn đã chiến thắng nỗi sợ hãi, cậu bé chen đến trước mặt Lý Quế Hương, nuốt nước miếng nói: "Bà ơi, cháu cũng muốn ăn bột đá."