Chương 30

Tống Yến Khanh nghĩ đến chuyện ở Tống gia, cũng dần dần thất thần.

Không biết vì sao, có một số việc rõ ràng mới qua chưa được bao lâu, mà bây giờ lại trở nên xa vời như vậy.

“Chương thúc có ở nhà không? "Giọng Lỗi Lỗi ở ngoài cửa vang lên.

“Có." Chương Bắc Đình đứng dậy, nhìn thấy có một nam nhân cao lớn đang đứng phía sau Lỗi Lỗi.

Trời tối mịt mù, khuôn mặt của nam nhân đó ẩn trong bóng tôi, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy được đường nét khuôn mặt có vài phần giống với Hà Hải.

Lại đi cùng Lỗi Lỗi tới đây, Chương Bắc Đình rất dễ dàng đoán được thân phận của người này.

Anh hỏi: "Phong ca tìm ta có việc gì sao?”

Hà Phong mỉm cười, để lộ ra một hàm răng trắng: "Lỗi Lỗi nói hành tây nhà đệ trồng đã chết hết nên nhờ ta đào một ít mang về cho đệ.”

Nói xong hắn ta đưa giỏ trúc trong tay cho Chương Bắc Đình: "Đây này.”

Chương Bắc Đình nhận lấy giỏ trúc, phát hiện ra có nhiều loại hành khác nhau so với khi bọn họ mua ở Hà gia.

"Đây là hành bốn mùa, tuy rằng không có nhiều, nhưng so với loại lúc trước mẫu thân ta cho các đệ thì chịu nắng tốt hơn, độ phân nhánh của nó cũng nhiều hơn" Hà Phong giải thích: "Thích hợp trồng trong nhà để ăn đấy."

“Đã làm phiền Phong ca vất vả như vậy rồi." Chương Bắc Đình nói: "Để ta đi lấy tiền đưa huynh.”

“Không, không cần tiền." Hà Phong vốn không phải người giỏi ăn nói, lúc này lại càng vụng về hơn: "Đây là cho đệ.”

Chương Bắc Đình đối xử rất tốt với Lỗi Lỗi, bột đá đưa đến nhà bọn họ nguyên cả một chậu lớn, khó có được một lần ăn món mặn, cũng phải gọi Lỗi Lỗi đến ăn cùng nữa.

Hắn ta vì Chương Bắc Đình mang chút hành về, làm sao còn có thể đòi tiền được chứ.

Chương Bắc Đình thấy hắn ta như vậy, cũng không từ chối nữa, mỉm cười nói: "Đa tạ Phong ca, vậy ta nhận.”

Hà Phong nghe vậy thở phào nhẹ nhõm:"Ta và Lỗi Lỗi về đây.”

Đi được hai bước, hắn ta lại quay đầu dặn dò: "Đệ nhớ trồng hành sớm một chút.”

Trời còn chưa tối hẳn, Chương Bắc Đình và Tống Yến Khanh một người cầm một cây cuốc, một người múc nước, họ định trồng hành với chút ánh sáng cuối cùng đến từ ánh trăng vào buổi tối.

Nhưng kết quả còn chưa đi tới hậu viện, ngoài cửa lại có người kêu.

Lần này là Miêu Phượng Hoa.

Chương Bắc Đình buông giỏ trúc đang ôm trong người xuống, đi qua mới nhìn thấy, Miêu Phượng Hoa cũng không phải đi đến một mình.

Cùng đi với bà ấy là một người phụ nữ Chương Bắc Đình không quen biết, cùng với một cậu bé gầy gò.

Cậu bé cúi đầu đứng bên cạnh người phụ nữ, Chương Bắc Đình nhờ ánh nến trong tay Miêu Phượng Hoa nhìn một hồi, thì mới nhận ra là cậu bé lúc chiều đã đυ.ng phải anh.

Miêu Phượng Hoa nói: "Thạch Đầu nói hôm nay ở quán trọ Nam thành đυ.ng phải cháu, hại cháu đổ nửa bình nước đường, mẫu thân thằng bé bảo ta dẫn bọn họ tới đây, bồi thường cho cháu.”

Thạch Đầu mím chặt môi, cúi đầu nhanh chóng cúi người với Chương Bắc Đình.

“Cũng do cháu không đứng vững mà." Chương Bắc Đình nói.

Ngoại trừ lúc bày sạp có chút phiền não vì sợ nước đường đỏ không đủ bán ra, thì sau đó anh cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa.

Nửa bình nước đường đỏ thôi mà, cũng không đến mức anh phải nhớ dai rồi thù hằn một đứa trẻ như vậy.

“Nhà ta không có thứ gì đáng giá cả." Mẫu thân Thạch Đầu bấu chặt góc áo nói:" Không biết những con ốc này có đủ tiền mua nước đường hay không.”

Nàng ta nói xong, thì Thạch Đầu nhấc cái thùng bên cạnh đem đến đặt trước mặt Chương Bắc Đình, trong thùng chính là ốc đồng.

Dừng một chút, mẫu thân Thạch Đầu còn nói: "Nếu ngươi cảm thấy không được, thì tính tiền nước đường rồi nói cho ta biết, ta sẽ mau chóng trả lại cho ngươi.”

“Không cần, ốc đồng ngươi cứ mang về đi, cũng không cần trả tiền cho ta." Chương Bắc Đình nói.

Đυ.ng hỏng đồ của người khác thì bồi thường, đây vốn là việc nên làm.

Nhưng nhìn thấy Thạch Đầu và cả mẫu thân của cậu bé đều gầy gò như vậy, quần áo trên người cũng cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa, Chương Bắc Đình không đành lòng nhận bồi thường của bọn họ.