"Con hiểu.”
Trương Bắc Đình tiễn người ra về, lập tức xoay người trở lại trong sân.
Đây là một gian tứ hợp viện, mỗi phòng đều có một khoảng sân nhỏ ở phía trước và phía sau.
Gian chính hướng ra cổng, hai bên gian chính là những gian phụ dùng làm phòng ngủ.
Sân trước phía đông có một giàn nho, quá nửa giàn nho đã khô héo, trên giàn chỉ có lác đác vài chùm nho còi cọc, chưa chín.
Tường sân bên cạnh giàn nho cao gần ba mét, đảm bảo riêng tư cũng tương đối an toàn.
Ở phía tây là phòng bếp, khói trắng bốc lên từ những vết nứt trên ngói của phòng bếp.
Trương Bắc Đình đi đến giếng trước bếp, ngẩng đầu lên và thấy bóng dáng bận rộn của Tống Yến Khanh ở bên trong.
Không lâu sau, khói trắng trên mái nhà dần dần tan biến, suy nghĩ trong đầu anh dần trở nên kiên định.
Thấy Tống Yến Khanh cầm hai cái bát từ nhà bếp đi ra, Trương Bắc Đình hỏi: “Còn gì cần bê không?"
Tống Yến Khanh giật mình, sau đó lắc đầu.
Cả hai mộ trước một sau, im lặng đi về phía phòng chính.
Trương Bắc Đình vẫn còn yếu nên bước đi chậm chạp, khi anh đến bàn, Tống Yến Khanh đã dọn xong món ăn.
Hai cái bát trên bàn có kích thước giống nhau, nhưng lượng đồ ăn trong bát thì rõ ràng là khác nhau rất nhiều.
Chiếc bát đặt trước mặt Tống Yến Khanh chỉ toàn nước và rất ít mì.
Trong khi chiếc còn lại không chỉ đầy ắp mì mà trong bát còn có thêm hai quả trứng.
Thấy anh đứng yên, Tống Yến Khanh hỏi: “Huynh không thích ăn mì sao?"
“Chúng ta nói chuyện đi.” Trương Bắc Đình ngồi xuống nói.
Sớm muộn gì giữa hai người bọn họ cũng phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Anh ấy cần biết tại sao tân nương đến phút cuối lại thay đổi.
Đứng dưới góc nhìn của Tống Yến Khanh, nếu chuyện này không được giải thích một cách rõ ràng, có lẽ cậu sẽ cảm thấy bất an.
“Được.” Tống Yến Khanh để đũa xuống, sắc mặt bình tĩnh, nhưng hai tay dưới gầm bàn lặng lẽ nắm chặt cho thấy chủ nhân của chúng thực sự đang rất lo lắng.
Trương Bắc Đình nói: “Ta muốn biết tại sao đệ lại trở thành tân nương.”
Tống Yến Khanh cúi đầu, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Tỷ ấy không muốn gả.”
Cậu dừng lại, thận trọng ngước mắt lên, thấy Trương Bắc Đình không có vẻ gì là tức giận, mới nói tiếp: “Khi nhà họ Tống biết gia đình huynh đã bán quán trà và tiệm cơm để cho huynh đi học ở học viện Bạch Hà, lập tức muốn đổi ý, nhưng dù sao lúc đó cũng còn nhỏ tuổi nên cảm thấy nếu huynh có thể thi đỗ Tú Tài thì thành thân cũng không tệ.
Đến đầu năm nay, trong lễ hội đèn l*иg, Tống Yến Uyển tìm được một gia đình tốt hơn, sau đó lại nhận được tin huynh trượt kì thi Hương, phụ mẫu thì qua đời, tỷ ấy sống chết không chịu gả, dụ dỗ phụ thân lấy bài vị của mẫu thân ta ra uy hϊếp, bắt ta thay tỷ ấy gả tới đây.”
Có một điều mà Tống Yến Khanh không nói chính là, mặc dù cậu đã từng chạy trốn thành công nhưng đáng tiếc là cuối cùng bị bắt trở lại, mỗi bữa chỉ được ăn một bát cháo loãng, mấy ngày sau đến đi đứng còn khó khăn cho nên mới dễ dàng bị nhét vào trong kiệu.
Sau khi Trương Bắc Đình bất tỉnh, thực ra thì đó là cơ hội tốt để cậu có thể rời đi, mọi người đều cho rằng tân nương là nhị tiểu thư nhà họ Tống, chỉ cần cần cậu thay đổi quần áo là người bên ngoài sẽ không thể biết được cậu chính là tân nương vẫn luôn ngồi trong phòng kia.