Chương 25

“Được." Tống Yến Khanh gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người không nói gì nữa, quạt hương bồ liên tục lắc lư ở trên thay, đi kèm theo đó tiếng ve kêu, vừa nhàn nhã lại vừa yên bình.

Chương Bắc Đình nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy cuộc sống cứ trôi qua như vậy hình như cũng không tệ chút nào.

Dần dần, anh cảm thấy có chút buồn ngủ, động tác phe phẩy quạt chậm lại.

Tống Yến Khanh cẩn thận di chuyển cái ghế ở dưới về phía Chương Bắc Đình, như vậy khi cậu quạt, gió cũng có thể quạt đến bên Chương Bắc Đình.

Sáng hôm sau, Chương Bắc Đình vẫn tỉnh dậy khi bình minh vừa mới lên như cũ.

Anh mặc xong xiêm y liền đẩy cửa sổ ra, thì thấy Tống Yến Khanh đang quét dọn sân rồi.

Hai người nhìn nhau qua cửa sổ.

Tống Yến Khanh nói: "Ta muốn ra ngoài một chuyến, để đi xem mộ phần của mẫu thân ta.”

Chương Bắc Đình hỏi: "Bây giờ đi sao?”

“Ừ." Tống Yến Khanh gật đầu.

Cuộc sống gặp phải nhiều thay đổi lớn như vậy, muốn đến thăm mộ của mẫu thân một chút, Chương Bắc Đình cũng rất hiểu, nhưng lúc này quả thật có hơi sớm, trời còn chưa sáng hẳn nữa.

Anh muốn nói ăn sáng rồi hãy đi, nhưng thấy Tống Yến Khanh đã quyết định như vậy, liền sửa lời nói: "Đệ lấy chút tiền ra đầu hẻm mua một chút đồ ăn mang theo đi.”

Phần còn lại của số tiền bán bột đá hôm qua Chương Bắc Đình không có cất hết, mà đều để ở trong nhà chính, Tống Yến Khanh cũng biết.

“Ta sẽ nhanh chóng trở về." Tống Yến Khanh để lại một câu như vậy, sau đó đeo gùi nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Muốn đuổi theo cũng không có cách nào đuổi theo.

Chương Bắc Đình ở nhà một mình, không vội làm bữa sáng.

Luyện qua Bát Đoạn Cẩm một chút, sau khi rửa mặt xong, thì nh liền ra hậu viện lục lọi một lát.

Đợi đến hơn nửa giờ Thìn, mặt trời càng ngày càng nắng hơn, chắc là chút nữa Tống yên Khanh sẽ quay lại, thì anh mới quay về tiền viện để làm một số việc.

Canh cá hôm qua đặt trong giếng vẫn còn rất tươi, buổi sáng chỉ cần nấu chút mì ăn là được.

Chương Bắc Đình làm món chính cũng không tệ, rất nhanh liền nhào bột cho hai người.

Nhân lúc để cho mì nghỉ một chút, anh lấy mấy đồng xu, đi ra ngoài mua rau xanh để cho vào trong mì.

Đi tới đầu ngõ, thì đυ.ng phải Lý Quế Hương cũng đang đi về phía sạp hàng của Hà gia.

Chương Bắc Đình vẫn làm như không thấy.

Lý Quế Hương cũng thấy được anh, nhớ tới chuyện lần trước ở sạp hàng Hà gia, cao dao phay vẫn còn ở trước mặt, dưới chân bà ta liền mềm nhũn, không dám lại đi về phía trước.

Nhưng xoay người trở về thì quá mất mặt, vì thế bà ta liền rẽ vào một góc phố, đi về phía mấy người phụ nữ đang hóng mát dưới tán cây bên cạnh.

Trong số họ có người từng thấy hôm đó Lý Quế Hương bị Chương Bắc Đình dọa sợ đến mức chân mềm nhũn ra như thế nào.

Triệu Tú Anh nhướng mày trêu ghẹo: "Thím thấy Chương Bắc Đình ở đây, nên không dám đi mua thức ăn sao?”

“Đi đi đi, ai sẽ sợ tên tiểu tử kia chứ." Lý Quế Hương mạnh miệng nói:" Ta chê hắn ta xui xẻo mà thôi.”

Có người gật đầu đồng ý: "Hai ông bà Chương gia cũng không còn nữa, sợ là hắn ta không nuôi sống được mình, tránh xa một chút là được rồi, nếu bị lừa thì không tốt.”

"Đúng vậy, mỗi ngày mua đồ ăn đều chỉ mua một chút rau xanh và đậu đũa." Lý Quế Hương đồng tình nói: "Nếu đi đến gần, lỡ một ngày nào đó nhìn thấy nhà ngươi ăn thịt, sau đó lại nhà ngươi không đi thì làm sao bây giờ?"

Triệu Tú Anh nghe hai người nói, sắc mặt trở nên kỳ lạ nói: "Vậy thì cũng đau đến mức đó, tối hôm qua ta mới nhìn thấy hắn ta xách một con cá trắm cỏ thật lớn về nhà mà.”

Lý Quế Hương nghe xong câu này thì đầu tiên có chút bất ngờ, sau đó liền cười nhẹ nói: "Hắn có thể mua nổi một con cá thật lớn như vậy sao? Không phải lấy của người khác đấy chứ.:

Triệu Tú Anh cười nói: "Mua nổi, hắn bày sạp ở quán trọ Nam Thành, làm ăn rất tốt.”

“Thật hay giả vậy?" Có người hỏi.

Triệu Tú Anh nói: "Đương nhiên là thật." Hôm qua tẩu tử của ta dẫn nhi tử đi ăn, trở về còn nói muốn đi đến đó ăn sớm một chút, đi muộn thì sẽ bán hết.