Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mở Tiệm Cơm Ở Dị Thế

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người rửa sạch chén bát đựng bột đá xong, liền mang theo một trăm lẻ năm văn chạy thẳng đến cửa hàng tạp hóa.

Chương Bắc Đình đã sớm lên kế hoạch cho những thứ muốn mua trong đầu.

Một cân vừng, một cân đậu phộng, hai cân gạo nếp.

Hạt vừng rang và đậu phồng cắt nhỏ, là những nguyên liệu phổ biến nhất trong bột đá, xay gạo nếp thành bột rồi làm thành những viên bánh trôi nhỏ, có thể tăng thêm vị thơm ngon của bột đá.

Trước khi tính tiền, Chương Bắc Đình lại muốn nửa cân giấm trắng.

Trước kia khi anh đi du lịch bên ngoài, anh từng thấy người dân ở vài nơi thích thêm giấm vào bột đá.

Bọn họ làm ăn, nếu có thể, thì đương nhiên họ sẽ hy vọng mình có thể thỏa mãn sở thích của khách hàng.

Trong bốn món, đậu phộng cùng dấm chua có giá rẻ hơn một chút, đều là sáu văn tiền một cân, gạo nếp tám văn, vừng đắt nhất, có giá mười hai văn.

Tổng cộng ba mươi bảy văn, tiền mới tới tay thì thoáng một cái đã tiêu hết một phần ba.

Cũng may những thứ này mua một lần thì có thể dùng đến vài ngày.

Hai người lại chuyển hướng đi đến tiệm thịt, nhưng kết quả lại là vô ích.

Sau khi Chương Bắc Đình hỏi thăm thì mới biết được, vừa đến mùa hè, người bán thịt sợ mua thịt quá nhiều bán không hết rồi thịt lại hỏng, nên nhiều người đã mua một con lợn rồi chia nhau, phần lớn thời gian bọn họ đều bán hết vào buổi sáng và đóng cửa quầy hàng.

Nhưng trên đường về, hai người lại may mắn gặp được một người mới đánh cá từ bờ sông trở về.

Mua được một con cá trắm cỏ lớn.

Ngoài thành có một cái kênh đào, giá thuỷ sản ở thành Vân Dương vẫn luôn ở mức thấp, lúc này trời còn sắp tối nữa, đồ đạc không bán nhanh bằng buổi sáng nữa, một con cá trắm cỏ hơn ba cân, cuối cùng người bán chỉ lấy của bọn họ hai mươi văn.

Có cá xong, thì Chương Bắc Đình lại đến chỗ của Hà Hải mua dưa chua và gừng tỏi khô.

Sau khi trả tiền, anh hỏi Hà Hải: "Đại khái thì khi nào đệ dọn quán?

“Thu dọn đồ đạc một chút rồi dọn quán nhanh thôi." Hà Hải nói.

“Buổi tối nếu đệ và Lỗi Lỗi rảnh rỗi, thì tới nhà ta ăn cơm đi." Chương Bắc Đình nâng con cá trong tay lên: "Ta nấu cá dưa chua.”

Buổi chiều bọn họ bán bột đá, nếu không có Lỗi Lỗi cùng đồng bọn nhỏ của cậu bé, thì mới bán hết được nhanh như vậy, nếu không thì không thể bán được nhanh như vậy.

Để cảm ơn, Chương Bắc Đình vốn không muốn nhận tiền bột đá của Lỗi Lỗi và Hà Hải, nhưng kết quả Hà Hải lại nói đây là đơn mở hàng đầu tiên, phải nhận tiền.

Nên anh đã nợ ân tình.

Lúc này mua được một con cá trắm cỏ thật lớn, anh liền nghĩ đến việc dứt khoát mời hai người đến nhà ăn cơm một bữa, vừa cảm ơn bạn nhỏ, vừa có thể gia tăng tình cảm láng giềng.

“Được." Hà Hải không từ chối, đúng lúc hắn ta cũng tò mò, Chương ca đã học tay nghề của Chương thúc như thế nào.

Chương Bắc Đình lại hỏi: "Lỗi Lỗi có thể ăn cay hay không?

“Có thể, cái gì thằng bé cũng có thể ăn được cả.”
« Chương TrướcChương Tiếp »