Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mở Quán Cà Phê Mèo Sau Khi Sống Lại

Chương 46: Mẹ ơi! Tiên nữ ban ơn cho con rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bộ lông trắng muốt như tuyết ấy đẹp đến muốn khóc, đôi mắt màu sắc khác biệt sao mà cuốn hút đến thế? Chiếc bờm lông sang trọng như vậy, thật còn quý phái hơn cả đồ xa xỉ, khí chất thanh tao này đích thực là sự giải thích hoàn hảo cho cụm từ “cao quý băng lãnh.”

Chú mèo này chắc chắn rất kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cô thực sự muốn được chạm vào một lần!

Mật Mật rụt rè ngồi xuống trước mặt mèo trắng, đối phương chỉ liếc nhìn cô một cái nhưng không bỏ đi, Mật Mật cảm thấy hơi vui, thử thò tay ra, nhẹ nhàng chạm lên lông của mèo trắng.

Vượt ngoài dự đoán của Mật Mật, chú mèo không những không quay đầu rời đi mà còn hạ người nằm xuống trước mặt cô. Khi nằm xuống, bộ lông dài đẹp đẽ ấy trải dài thành từng lớp trên tấm thảm.

Mẹ ơi! Tiên nữ ban ơn cho con rồi!

Vân Triều vốn không mấy phản kháng với những cô gái hiền lành, cô thoải mái để đối phương nhẹ nhàng vuốt ve vài cái. Trong không khí mát mẻ của điều hòa, lòng bàn tay mềm mại của cô gái tỏa ra một chút ấm áp, Vân Triều khẽ nheo mắt lại, trong ánh hoàng hôn từ từ trở nên mơ màng buồn ngủ.

Dù sau đó xung quanh có thêm một nhóm người vây quanh, Vân Triều vẫn không có ý định rời đi. Được bao quanh bởi những cô gái thơm tho mềm mại cũng không phải là chuyện khó chịu gì với Vân Triều.

Các cô gái nhỏ giọng trò chuyện với nhau:

“Mấy cậu biết chú mèo tên là gì không?”

“Chắc không phải mèo Ragdoll đâu nhỉ, là mèo Ba Tư chăng?”

“Trời ạ, ông chủ thật đáng ghét, lại giấu thông tin về mèo ở đâu đó trong quán, bắt bọn mình phải đi tìm.”

Sau tiếng phàn nàn khe khẽ, phía sau bất ngờ vang lên một tiếng cười khẽ.

Các cô gái quay đầu lại, “ông chủ đáng ghét” lại đứng ngay sau họ!

“Nó tên là Vân Triều, là một cô gái đấy.”

Bùi Thời Dịch bế chú mèo tam thể nhỏ đang đi vòng quanh chân anh, vừa cười vừa nói.

Cô gái mặc váy caro gần anh nhất đỏ bừng mặt, để chuyển hướng chú ý, cô vội hỏi: “Vậy nó là mèo gì vậy? Mèo Chinchilla sao?”

Bùi Thời Dịch lắc đầu: “Là mèo Sư tử, một giống mèo của nước mình, có nguồn gốc từ Lâm Thanh, lịch sử xuất hiện đã lâu đời và đã được nuôi dưỡng ở trong nước mấy trăm năm rồi. Cô mèo Vân Triều của chúng tôi chính là một cô mèo tiên mang đậm nét cổ điển đấy.”

Cô gái mặc váy caro nhanh chóng tìm kiếm thông tin về mèo Sư tử trên điện thoại, ngạc nhiên nói: “Trời ơi, giống mèo này ngày xưa là độc quyền của hoàng gia và quý tộc đấy! Thảo nào nó lại quý phái đến vậy! Đúng là quá đẹp!”
« Chương TrướcChương Tiếp »