Chương 29: Mình khổ quá mà

Phiên Đường, một loại nguyên liệu thường dùng làm bánh ngọt, thành phẩm thường đắt đỏ và đẹp đẽ, nhưng mèo Phiên Đường lại ngọt ngào hơn bánh rất nhiều.

Chú mèo tam thể nhỏ trên người Bạc Cận nhìn chằm chằm vào cái đuôi phất qua phất lại của Phiên Đường, rồi trèo dọc theo áo sơ mi và quần tây đắt tiền của Cục trưởng, nhảy xuống và lao về phía cái đuôi.

Phiên Đường giật mình, quay đầu lại thấy một chú mèo con, liền kêu nhẹ, rồi mặc cho chú mèo tam thể đùa nghịch với cái đuôi của mình.

Cặp tam thể song sinh, một con thì vờn đuôi, con kia thì rúc vào lòng của Phiên Đường.

Cục trưởng đáng kính nay đã không còn chú mèo nào trên người, anh cọ cọ đầu ngón tay, cúi xuống nhấc chú mèo Đồng Tiền đang nhìn cặp tam thể mà thèm thuồng lên, đặt vào trong lòng mình.

Bộ lông của mèo báo cũng rất tuyệt.

Đồng Tiền nằm trong lòng Bạc Cận, từ đầu đến đuôi cứng đơ như một khúc baguette màu cam sọc đen.

Nó đâu có quên ai là người đã mang mình về Cục quản lý phi nhân loại, càng không quên rằng đây là vị đại BOSS thứ thiệt.

Tại sao phải vuốt tôi chứ? Không phải Đản Hoàng, chú mèo ngốc béo tròn ấy mới là lựa chọn tốt hơn sao?

Chú mèo Đồng Tiền ngậm nước mắt: Mình khổ quá mà.

Đến giờ tan làm, cuối cùng Đồng Tiền cũng đưa tiễn Bạc Cận ra về với đôi mắt đẫm lệ.

Đản Hoàng ngạc nhiên hỏi: “Cậu thích ngài Bạc đó lắm sao?”

“Tôi thích…” Đồng Tiền nuốt xuống hai chữ cuối cùng, khó khăn nói, “lắm lắm.”

Bản năng sinh tồn đã kịp thời kéo nó lại – với cấp bậc của Bạc Cận, dù là nhắc đến sau lưng cũng có thể bị biết được.

Trong khi Bùi Thời Dịch đang cho cặp tam thể song sinh bú sữa, anh nói: “...Trong ba tháng tới ngày nào cậu cũng sẽ gặp anh ta đấy, ngạc nhiên không?” Thực ra anh không hề ngạc nhiên.

Đồng Tiền “meo” một tiếng rồi khóc thét.

Đản Hoàng giật mình: “Cậu sao vậy?”

Vân Triều đáp: “Có lẽ là vui quá thôi.”

Đồng Tiền rưng rưng nước mắt: “…Ừ, vui, vui lắm.”

Buổi tối.

Bùi Thời Dịch dỗ hai chú mèo con thích bám dính lấy anh ngủ, bên ngoài Vân Triều nhẹ gõ cửa.

Bùi Thời Dịch vừa tắm xong, nghe tiếng động bèn cài nút áo ngủ đến tận cổ: “Mời vào.”

Vân Triều nhẹ nhàng lách vào từ khe cửa, phía sau còn có Phiên Đường theo sau.

Phiên Đường rúc vào người Vân Triều, hai cục lông trắng muốt ngồi xổm trên thảm, ngước mắt nhìn Bùi Thời Dịch.

Bùi Thời Dịch bèn bước xuống giường, ngồi trước mặt hai mỹ nhân nhỏ, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”