Chương 28: Chú mèo bị bỏ rơi

Vân Triều nâng đuôi lên, vỗ nhẹ vào Phiên Đường, ra hiệu cho nó đi tới trước mặt Bùi Thời Dịch.

Phiên Đường đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu kêu khẽ một tiếng.

Là một chú mèo Ragdoll, Phiên Đường có bộ lông tối màu quanh tai và mắt, trên lưng cũng có một mảng tối, còn lại là lông trắng như tuyết. Đôi mắt xanh biển, dưới sự tô điểm của lớp lông quanh mắt, ánh nhìn ấy gần như có thể miêu tả là sâu thẳm, ánh mắt lại dịu dàng tựa làn nước, giọng kêu còn mềm mại ngọt ngào.

Không ngạc nhiên khi mèo Ragdoll còn được gọi là “mèo tiên nữ”.

Bùi Thời Dịch ngồi xuống tấm thảm, để Phiên Đường nhẹ nhàng bước lên đầu gối mình, rồi anh vươn tay vuốt ve bộ lông dài mượt mà như lụa của nó.

Lớp lông mềm mại luồn qua kẽ tay của Bùi Thời Dịch, mang theo chút lành lạnh của phòng điều hòa. Sau khi đã tìm hiểu khá nhiều về mèo, anh chợt nhận ra điều bất thường – là một chú mèo lông dài, nhưng độ dài lông của Phiên Đường dường như không đạt tiêu chuẩn.

Bùi Thời Dịch âm thầm ước lượng độ dài lông của Phiên Đường, đúng là ngắn hơn một chút, không nằm trong phạm vi tiêu chuẩn, nhưng sự khác biệt cũng không lớn, với con người thì không lên thước đo cũng khó nhận ra.

“Phiên Đường ngoan lắm.”

Bùi Thời Dịch chậm rãi vuốt dọc sống lưng Phiên Đường.

Nghe được lời khen, Phiên Đường nhón chân trên đầu gối anh, hơi nhích lên rồi rúc vào trong lòng anh, đuôi thả xuống cổ tay của Bùi Thời Dịch.

Nghĩ tới lời Vân Triều nói lúc trước, rằng khi nhặt được Phiên Đường thì nó đã gần như đói lả, anh đoán đây có lẽ là một chú mèo nhà bị bỏ rơi, còn lý do bị bỏ rơi thì…

Bùi Thời Dịch vuốt vuốt cái bờm không mấy dày dặn của Phiên Đường, cũng đã phần nào đoán ra.

Phiên Đường không phải là một chú mèo Ragdoll thuần chủng.

Nhưng điều đó thì có sao chứ? Nhan sắc và giống loài có liên quan gì đến nhau sao?

Phiên Đường mềm mại rúc vào trong lòng Bùi Thời Dịch, lăn một vòng, để lộ cái bụng lông mềm mịn, bốn chân co lại, đôi mắt xanh biếc to tròn, chiếc mũi hồng hồng và cái miệng nhỏ không ngừng cất tiếng kêu với anh.

Dù từng bị bỏ rơi, nhưng nó vẫn là một chú mèo thích gần gũi với con người.

Bạc Cận tiến đến bên cạnh Bùi Thời Dịch, quan sát một lúc rồi nói: “Nó ấy biết cách làm nũng thật đấy.”

Hiếm khi nghe được câu nào thuận tai từ Bạc Cận, Bùi Thời Dịch cũng không có ý định đối đầu, anh co một chân lại, một tay nâng mặt nhỏ của Phiên Đường rồi gãi nhẹ vào cằm nó, nói: “Giống như cái tên của nó vậy.”