Bùi Thời Dịch dùng tay che cổ nơi vừa bị hơi thở của đối phương chạm qua, nhìn anh ta lạnh lùng cười một tiếng.
Đối với loài có cánh, việc chạm vào cổ thường được xem là biểu hiện thân mật giữa các cặp đôi, vì vậy việc người lạ lại gần cổ quá mức như vậy hoặc là sự xâm phạm, hoặc là hành động bất nhã. Dù biết đối phương không cố ý, nhưng thói quen của chủng tộc khó thay đổi, phản ứng tự nhiên này đã ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của Bùi Thời Dịch.
Đến gần vậy, hoặc là khıêυ khí©h, hoặc là khiếm nhã.
Bùi Thời Dịch nheo mắt lại, đầu ngón tay ấn nhẹ lên cổ, cố gắng nén lại cảm giác khó chịu.
Cục trưởng khẽ nâng cằm: “Cậu ta chưa hoàn thiện hồ sơ, trả đơn đăng ký lại.”
Long Tước: “…Sếp tỉnh táo lại đi, bổ sung giấy tờ là được mà. Trên đơn đăng ký người ta đã viết rõ là mới từ núi ra tháng trước, căn bản không biết có quy định này. Hơn nữa, thời gian hoàn thiện thủ tục là trong vòng ba tháng từ lúc tiếp xúc với con người, chính sếp là người đặt ra quy định này đấy.”
Cục trưởng không nói thêm gì, cúi mắt liếc một vòng rồi quay người ra ngoài.
Long Tước thở phào một hơi: “…Vừa rồi đó chính là cục trưởng của chúng tôi. Sếp lớn có chút… vì lý do chủng tộc nên tính tình hơi lạnh lùng, nhưng không phải kiêu ngạo, chỉ là khá nghiêm khắc trong công việc. Về thủ tục mà cục trưởng nói, tất cả những ai có thể duy trì hình dạng con người ổn định đều phải đăng ký, chỉ là để đánh giá mức độ nguy hiểm thôi. Anh đừng căng thẳng. Nếu anh không ngại, chúng ta có thể làm ngay bây giờ, sau khi xong buổi chiều có thể xét duyệt, rồi nhóm hỗ trợ sẽ chuyển khoản ngay lập tức.”
Bùi Thời Dịch cười nhẹ: “Vậy thì đi thôi.”
Còn về cục trưởng? Anh mở quán cà phê mèo chắc cũng không đến mức phải ngày nào cũng gặp cục trưởng nhỉ? Không thấy, đỡ bực mình.
Anh theo Long Tước vào căn phòng kế bên, điền một số biểu mẫu, sau đó kiểm tra với một số thiết bị là xong thủ tục. Kết quả cuối cùng sẽ được in ra và lưu trữ trong phòng hồ sơ.
Long Tước nói: “Kết quả sẽ có trong vòng hai mươi phút, trong thời gian này chúng ta thảo luận về vấn đề của Chư Kiền.”
Cô mở cửa phòng làm việc số 07 của mình, mời Bùi Thời Dịch ngồi xuống.
Chư Kiền vừa nghe tên mình thì rùng mình, run rẩy nói: “Đợi..đợi đã, đã nói là giải quyết vấn đề việc làm rồi, chẳng lẽ tôi không có quyền chọn lựa sao… Tôi không muốn đi làm ở quán cà phê mèo…”