Chương 10: Chư Kiền

Con dị thú giống một con báo, ngũ quan có phần giống người nhưng lại có đôi tai trông như tai bò, lớp lông vàng óng ánh phủ đầy vân hoa hồng, đuôi cực dài, quấn quanh thân mình mấy vòng. Một mắt của nó nhắm lại, chỉ mở một mắt, nhìn từ xa có vẻ như nó chỉ có một mắt.

Đây là Chư Kiền, một loại dị thú lực lưỡng, rất giỏi bắn cung. Khi Bùi Thời Dịch còn nhỏ, bên cạnh thường có đại yêu nuôi một con Chư Kiền làm thú cưng, rảnh rỗi là lại thích nắm đuôi Chư Kiền mà vuốt ve.

Cũng giống như người thời nay nuôi mèo, chỉ là Chư Kiền hung dữ hơn mèo nhiều.

Lúc này, người đàn ông kia đang nói chuyện gì đó với một chàng trai trẻ đeo kính ngồi sau bàn làm việc.

Bùi Thời Dịch liếc nhìn họ rồi dời mắt, cầm hồ sơ xin trợ cấp của mình tiến đến chiếc bàn có tấm biển “Nhóm Hỗ trợ Khởi nghiệp.”

“Xin lỗi đã làm phiền, tôi là Bùi Thời Dịch, hôm qua có nộp đơn xin hỗ trợ khởi nghiệp.”

Long Tước vốn đang chăm chú quan sát cuộc đối đầu giữa sếp lớn và trưởng nhóm hỗ trợ bỗng nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ nghe, quay đầu nhìn, mắt liền sáng lên. Đối phương không chỉ có dung mạo đẹp đẽ mà khí chất cũng rất thân thiện.

Long Tước nhẹ nhàng nói: “Chào anh, tôi là Long Tước. Tôi đã xem qua đơn của anh, anh định mở quán cà phê mèo và hiện đang gặp khó khăn về tài chính, đúng không?”

Bùi Thời Dịch đáp: “Thực ra trong việc tuyển dụng nhân viên cũng gặp chút vấn đề.”

Long Tước hỏi: “Thiếu nhân viên?”

Bùi Thời Dịch: “Thiếu mèo.”

Long Tước ngẩn người: “...Thiếu mèo?”

Bùi Thời Dịch gật đầu: “Hiện quán cà phê đã có vài chú mèo có tu vi, nếu bổ sung thêm mèo khác, tôi hy vọng chúng cũng là những chú mèo có linh trí, nếu không sẽ cần tách ra để chăm sóc, gây nhiều phiền phức cho việc quản lý hàng ngày.”

Đây cũng là vấn đề mà anh đã cân nhắc đêm qua, Đản Hoàng và Vân Triều đều là mèo yêu, vì vậy hiện tại tốt nhất là tuyển thêm mèo yêu khác.

Long Tước đập đùi: “Vậy thì tốt quá! Anh còn có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề việc làm cho các yêu quái chưa hóa hình!”

“Đúng là quá may mắn, bên nhóm hỗ trợ kế bên hiện có một con mèo! Sếp lớn của chúng tôi vừa bàn với trưởng nhóm về chỗ đi của nó, giờ hay rồi, giao cho anh là xong!”

Long Tước giơ tay chỉ.

Bùi Thời Dịch nhìn theo hướng chỉ của cô, hóa ra lại là con Chư Kiền đang nằm bẹp trên sàn!

Chư Kiền có gương mặt người và thân hình của báo: “???”

Sao có thể chỉ vì trông giống báo mà nói nó là mèo chứ?