Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 3: Đừng nghĩ về nó! (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại tá tám khối, vật tẫn kỳ dụng.

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Cuối cùng, hùng nam nhân là người thứ tư xếp hàng vào nhà vệ sinh.

Sự thật đã chứng minh rằng không ai có thể ngăn được các phản ứng sinh lý, trước khi vào phó bản gã quả thực đã uống hơi nhiều nước.

Hạ Cảnh và mắt đào hoa chỉ vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Nhìn khuôn mặt ướt đẫm của mình trong gương, Hạ Cảnh trầm ngâm nhớ lại cái cảm giác buồn ngủ vừa rồi khi tỉnh dậy.

Bốn người nhanh chóng đi ra.

"Có rất nhiều học sinh đã ra ngoài." Trên cửa phòng ký túc có một cửa sổ nhỏ trong suốt. Mắt kính nhỏ nuốt nước bọt, khẩn trương mà nhìn ra bên ngoài, dường như quen thuộc nói: "Các đồng chí, nói thế nào nhỉ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Mắt đào hoa trực tiếp mở cửa, mắt kính nhỏ sợ hãi đến mức hét lên.

—Các NPC học sinh ở hành lang chỉ liếc nhìn cậu ta một cách kỳ quái rồi lại đi tiếp với vẻ mặt bình thường.

Ngoài các NPC học sinh, lúc này ở trên hành lang, phía chéo chính là phòng 417 lúc này đang có bốn học sinh khác đứng cạnh cửa phòng.

Bốn "học sinh" đó là hai cô gái, một chàng trai trẻ và... một bà già.

Trong đó có một cô gái cột tóc đuôi ngựa, dáng người khá cao.

Cô gái còn lại tóc xõa ngang vai, đôi mắt to cùng vẻ ngoài rất ngọt ngào.

Hai cô gái đỡ lấy nhau và gắt gao ôm chặt nhau. Mỗi người đều cầm một con dao găm trên tay, lo lắng nhìn các NPC học sinh đi ngang qua.

Ánh mắt của các NPC học sinh càng thêm kỳ lạ và cảnh giác, như thể họ sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.

Tóc bà cụ đã lấm tấm hoa râm, thị lực có vẻ không được tốt cho lắm. Bà cố gắng chăm chú nhìn hiện trường, vẻ mặt vừa nhìn đã thấy có điểm hoang mang cùng bối rối.

Bà cũng đang mặc bộ đồng phục học sinh mùa xuân không phù hợp đó.

Còn lại một thanh niên... Anh ta nhìn mắt đào hoa bên cạnh Hạ Cảnh "ôi" một tiếng, nhào tới ôm lấy, kêu khóc nói: "Ngưỡng ca, hóa ra anh ở phòng ký túc khác. Lúc tỉnh dậy tôi không thấy anh mẹ nó cảm giác bầu trời sụp xuống đến nơi ấy!"

Người đàn ông có đôi mắt đào hoa được gọi là "Ngưỡng ca" đen mặt miễn cưỡng tiếp anh ta.

Mắt kính ngạc nhiên nói: "Sao ký túc xá này còn có nam nữ ở chung?"

Một nam sinh sống với 3 người nữ khác á? Này cũng được sao!?

Nói tới đây, nam thanh niên ho nhẹ một tiếng, ngượng ngập nói: "Tôi cũng cảm thấy việc này có chút không thích hợp, thật sự làm người ta xấu hổ ha!"

Mắt đào hoa dửng dưng mà liếc nhìn nam thanh niên, hiển nhiên không tin những lời vô nghĩa đó, chán ghét đẩy anh ta ra. Sau đó, hắn bình tĩnh nói với hai cô gái cầm dao găm: "Trước tiên hãy cất dao găm đi. Không biết trước đây các ngươi đã từng vào phó bản hai sao hay chưa. Nhưng phó bản hai sao với một sao không quá giống nhau, không phải vừa vào liền trốn gϊếŧ với quái vật."

Hai cô gái sửng sốt, tóc đuôi ngựa nói: "A, đây quả thực là lần đầu tiên chúng tôi tiến vào phó bản hai sao..."

Họ là những người mới bị hút vào thành Tiếu Kiểm cách đây không lâu và không có bao nhiêu điểm. Sau khi mua màn hình ảo cá nhân, họ không có cách nào biết được các thông tin kia. Chỉ biết rằng có một quy tắc chuẩn duy nhất để vượt qua tất cả phó bản ở thành Tiếu Kiểm - tiêu diệt quái vật.

Trong tất cả các phó bản một sao mà họ từng trải qua trước đây, không có ngoại lệ, đều là quái vật tấn công và người chơi chạy trốn.

Vậy nên ban nãy ở cửa phòng ký túc họ mới nắm chặt lấy dao găm mà đề phòng nhìn quanh, sợ rằng khi vừa mở cửa con quái vật bạch tuộc trên bìa sẽ đột nhiên xuất hiện rồi vồ lấy.

Mắt kính nhỏ hơi xấu hổ.

Tuy đây không phải lần đầu tiên cậu ta tiến vào phó bản hai sao, nhưng vừa rồi cũng suýt theo thói quen mà mắc lỗi giống hai cô gái này, không dám rời khỏi cửa ký túc xá.

Tuy nhiên, trên thực tế, phó bản hai sao hoặc cao hơn hoàn toàn khác với phó bản một sao.

Hắn giải thích: "Một sao là phó bản cơ bản. Quái vật trong phó bản này sẽ rất dễ thấy. Đơn giản là, ngay khi trò chơi bắt đầu, quái vật sẽ xuất hiện trong tầm nhìn của bạn. Bạn sẽ không cần biết quái vật trông như thế nào, chỉ cần có thể tiêu diệt được quái vật là có thể thông qua phó bản."

Mắt kính nhỏ đẩy đẩy kính, thở dài nói: "Nhưng nếu muốn chơi thắng phó bản trên một sao việc đầu tiên phải làm là... xác nhận xem quái vật rốt cuộc là cái gì."

Hai cô gái sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Ý anh là gì? Những phó bản trên một sao chẳng lẽ quái vật sẽ còn ngụy trang? Cải trang thành... người?"

Hùng nam nhân cười khẩy: "Không chỉ là "ngụy trang thành người", cũng có thể bọn chúng không ngụy trang, nhưng chúng ta rất khó phát hiện ra, ví như một con tắc kè hoa hòa vào màu sắc của môi trường vậy. Có thể phải đến một thời điểm nhất định nó mới xuất hiện, hoặc thậm chí có khả năng hình dạng của con quái vật đó nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta."

Hai cô gái há miệng nhưng không nói được gì.

Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, các nàng đã cảm nhận được khó khăn.

"Cho nên cẩn thận đừng vội động thủ ha. Nếu gϊếŧ nhầm NPC hoặc vô tình làm hư hao hoàn cảnh phó bản, là sẽ bị nhốt trong phòng tối của hệ thống." Mắt kính nhỏ nhắc nhở.

Phòng tối là biện pháp trừng phạt của trò chơi trong phó bản ở thành Tiếu Kiểm. Người chơi sẽ không thể tham gia trò chơi trong suốt thời gian bị nhốt.

Nghe thì có vẻ là điều tốt nhưng thời điểm phòng tối thả người chơi ra thường rất hiểm ác, có không ít người chơi chết ngay khi vừa bước ra khỏi phòng tối.

Bà cụ ở một bên do dự, muốn nói lại thôi.

Hùng nam nhân liếc nhìn bà một cái, nhíu mày, gã chưa kịp nói thì đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn bên cạnh.

"Phó bản này tổng cộng có chín người chơi, trước mắt còn có một người chơi chưa xuất hiện."

Lời này đã nhắc nhở mọi người.

Lúc này, mắt đào hoa lại cẩn thận nhìn Hạ Cảnh.

Chàng trai đứng trong góc, nơi mà ánh sáng không chiếu tới. Đáng lẽ sự hiện diện của cậu ta phải thấp cực hạn, nhưng mắt đào hoa lại không thực sự xem nhẹ cậu.

Hắn liếc nhìn gáy Hạ Cảnh, mà ánh mắt này cũng khiến Hạ Cảnh nhìn lại.

Hai người nhìn nhau một giây, mắt đào hoa là người đầu tiên rời đi ánh mắt.

Nghe Hạ Cảnh nói, mắt kính nhỏ lập tức nhảy dựng lên: "Đúng rồi, anh em tôi cùng nhau vào phó bản, anh ấy còn chưa xuất hiện. Nếu mọi người đều là học sinh thì chắc chắn anh ấy cũng vậy. Tại sao anh ấy lại chưa ra ngoài, chẳng lẽ ở tầng khác?"

Lúc này, cô gái cột tóc đuôi ngựa chỉ về phía trước nói: "Xem kìa, trước cửa phòng ký túc đó có rất nhiều người tụ tập, bọn họ đang nhìn cái gì vậy?"

Mọi người lập tức đến phía trước xem.

Chỉ thấy mười bảy mười tám NPC học sinh tập trung trước cửa phòng ký túc 411. Có người che miệng, có người thần sắc kinh hoàng, bọn họ đều thấp giọng mà nghị luận sôi nổi.

Một dự cảm không lành đột nhiên xuất hiện trong lòng mọi người.

Vẫn còn một người chơi chưa xuất hiện.

Nếu ai cũng là học sinh thì chắc hẳn người đó phải ở một mình ở phòng ký túc khác.

Mắt kính nhỏ cảm thấy căng thẳng, dẫn đầu lao tới!

Hạ Cảnh cũng lập tức đi theo mắt kính nhỏ. Trước khi rời đi, cậu nhìn lại phòng ký túc mà họ vừa bước ra.

414.

414, 417, ác ý của phó bản quả thực tràn ngập.

Hạ Cảnh đút hai tay vào túi quần, xuyên qua đám học sinh đang xì xào bàn tán, chậm rãi đi vào giữa phòng 411.

Như cũ vẫn là một phòng ký túc cho bốn người.

Ở giường trên bên trái cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng một người đang nằm yên lặng.

Mắt kính nhỏ đã leo thang dây bò lên giường tầng trên. Cậu ta ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, trên mặt mất đi biểu tình.

Hạ Cảnh dừng lại.

Mắt đào hoa bình tĩnh đi tới, leo lên thang. Leo đến một nửa đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của người ở giường trên.

Sau vài giây, hắn lui xuống dưới.

Nam thanh niên khẩn trương nói: "Ngưỡng ca... Làm sao vậy, tình huống như thế nào?"

Mắt đào hoa: "Đã chết."

Hai nữ sinh hít một hơi.

Cô gái có đôi mắt to dám tin nói: "Đã chết?! Làm thế nào mà vừa mới bắt đầu đã có người chết? Chúng ta mới tỉnh dậy được vài phút! Vả lại quái vật trong phó bản hai sao không phải khác với phó bản một sao ư, không phải tìm quái vật trước rồi hẵng nói sao?"

Mắt đào hoa bình tĩnh nói: "Chúng ta trước tiên phải tìm được quái vật với quái vật vừa mở màn liền gϊếŧ người không có xung đột."

Bà cụ lẩm bẩm: "Tạo nghiệt, thật đúng là tạo nghiệt, như thế nào... như thế nào liền gϊếŧ người?"

Hùng nam nhân cũng bị doạ sợ bởi vừa mới bắt đầu đã có người chết.

Gã ta đột nhiên phản ứng, quay người lại, xách cổ áo của một NPC học sinh, hung thần ác sát mà gầm lên: "Rốt cuộc tại sao lại thế này? Anh ta rốt cuộc chết như thế nào, các người đã nhìn thấy gì?! Vừa rồi có kẻ nào từ phòng ký túc này ra ngoài?"

Người nhất định là do quái vật gϊếŧ. Không có gì đảm bảo rằng sau khi con quái vật gϊếŧ người, có hay chăng lại cải trang thành nhân loại, trà trộn vào giữa đám đông.

NPC bị hùng nam nhân túm cổ áo sợ đến không thể nói rõ ràng: "Tôi, tôi, tôi cái gì cũng không biết, ba người chúng tôi trước khi ra cửa vẫn thấy cậu ấy còn chưa tỉnh nên mới đi gọi, kết quả ai biết được - ngoại trừ chúng tôi cũng không có bất kì người nào khác, cái chết của cậu ta không liên quan đến chúng tôi. Cậu, cậu mau buông tay ra!"

Hạ Cảnh bước vào trong, leo lên thang giống như mắt đào hoa đã làm.

Mắt kính nhỏ rơi nước mắt, hắn lẩm bẩm: "Không thể nào. Làm sao anh ấy có thể chết ngay từ khi vừa bắt đầu? Rõ ràng chưa có chuyện gì xảy ra, quái vật không thể gϊếŧ người mà chẳng để lại chút dấu vết gì... Hơn nữa nơi này không phải mới chỉ là phó bản hai sao thôi ư? Ngay cả phó bản ba sao cũng chưa từng nghe nói tới việc vừa mở màn liền có người tử vong..."

Hạ Cảnh leo được một nửa thì dừng lại, cẩn thận nhìn khuôn mặt của người chết nằm trên giường.

Người chơi này có lẽ bằng tuổi với mắt kính nhỏ, có ngoại hình bình thường, cũng mặc đồng phục học sinh mùa hè giống như họ.

Có lẽ là do trò chơi, cái gì mà xác chết cứng, vết tử thi... đều không nhìn ra. Anh ta nhắm mắt lại, như đang ngủ. Màu da, màu môi, mọi thứ đều bình thường, thậm chí còn rất hồng nhuận.

Nhưng—

Xác thực không có hơi thở.

Hạ Cảnh đưa tay chạm thử, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo liền thu hồi tay.

Người chơi đang nằm ngửa, vẻ mặt bình thản... thật khó nói.

Hạ Cảnh liếc nhìn những giọt nước mắt vương trên khóe mắt anh ta, sau đó nhìn vào chiếc điện thoại di động trên tay phải của người này, đưa tay bấm, là trạng thái tắt máy.

Một giây tiếp theo, tiếng bước chân dồn dập vang đến phòng ký túc.

"Nhường đường, đừng tụ tập ở đây. Mấy giờ rồi? Mau đến căng tin ăn cơm. Cơm nước xong thì đi đọc sách buổi sáng!"

Hạ Cảnh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một NPC thoạt nhìn như là nữ giáo viên mang theo bốn bảo vệ và hai nhân viên y tá đi tới, bắt đầu đuổi người.

"Chuyện ở đây chúng ta sẽ giải quyết, các em không cần đứng hóng hớt.", ánh mắt nghiêm nghị của nữ giáo viên chậm rãi liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói với Hạ Cảnh và mắt kính nhỏ vẫn đang đứng trên thang: "Hai em còn không mau đi xuống, không được trì hoãn việc cấp cứu!"

Cấp cứu cũng vô dụng, người đó đã chết bao lâu còn không biết.

Nhưng Hạ Cảnh lại không nói gì, cứ vậy mà xuống thang.

Không bao lâu, sau khi các nhân viên an ninh xua đuổi, mọi người bị bắt phải rời khỏi kí túc xá mới chậm rì rì đi theo nhóm học sinh NPC đến nhà ăn.

Ngồi trong căng tin, cả nhóm căn bản không có cảm giác muốn ăn.

Bọn họ nghe thấy tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát. Nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng các nhân viên y tế khiêng cáng chạy từ xa.

Đồng hồ trong căng tin cho thấy thời gian đã điểm bảy giờ, cũng không tính là quá sớm đối với bất kỳ trường cấp ba nào, nên trong căng tin chỉ có ít ỏi vài học sinh.

Tám người họ đang ngồi ở hai bên một chiếc bàn dài, nhìn nhau.

"Mọi người có nghĩ rằng vừa rồi con quái vật đã ở xung quanh chúng ta không?" Tóc đuôi ngựa bất an hỏi.

"Không biết, nhưng ba NPC cùng ký túc xá với người anh em đã chết trông không giống quái vật..." Nam thanh niên rối rắm mà nói.

Mắt đào hoa nói: "Độ khó của phó bản hai sao không cao lắm, nhưng cũng không thấp đến mức chúng ta liếc nhìn có thể nhìn ra thân phận cùng trình độ của quái vật."

"Sáng nay tạm gác lại chuyện này đã, hiện tại dành chút thời gian tự giới thiệu đi, trước hết hãy nói cho nhau cái tên để thuận tiện cho việc trao đổi."

Mắt kính nhỏ nức nở một tiếng.

Bà cụ thở dài, vỗ lưng an ủi cậu ta.

"Vậy ngươi nói trước đi, ngươi tên là gì?" Hùng nam nhân nhìn chằm chằm mắt đào hoa.

Mắt đào hoa liếc nhìn gã: "Tôi tên Tống Ngưỡng."

Hùng nam nhân nắm chặt nắm tay: "Ngươi quả nhiên là Tống Ngưỡng."
« Chương TrướcChương Tiếp »