Dù sao gã cũng lăn lộn trong xã hội từng ấy năm, đã nhiều lần xông vào phó bản ba sao, khắp người đều là khí tức tàn nhẫn.
Trình Gia Dụ ở một bên nhìn đến hãi hùng khϊếp vía.
Cậu ta nhanh chóng kéo người anh em tốt của mình lại để khuyên nhủ bình tĩnh, ánh mắt xoay chuyển đột nhiên kéo Vương Chỉ đang co ro trong góc ra: “Ông chú đừng kích động, ban nãy trưởng tàu cũng cười với thằng Vương này đấy!”
Vương Chỉ không dám tin mà nhìn về phía Trình Gia Dụ.
Trình Gia Dụ hoàn toàn không nhìn cậu ta, chỉ cười với Diệp Tường: “Ông chú, chú thật sự không biết. Thằng Vương này mấy lần rơi vào đám quái vật nhưng cuối cùng đều có thể sống sót, sống rất dai! Chi bằng cho nó đi thăm dò chi tiết về trưởng tàu!”
Vương Chỉ lập tức lắc đầu, cả người lui về phía sau: “Tôi không muốn... tôi không muốn!”
Trình Gia Dụ quay đầu uy hϊếp: “Mày bảo không là có thể không sao? Mày được phép lên tiếng ở đây chắc?”
Sa Vũ nhìn không nổi nữa: “Mấy đứa đừng cho rằng bọn này không nhìn ra, mấy tuổi đầu đã bạo lực học đường, mấy đứa cho rằng mình đặc biệt ghê gớm lắm sao?”
Lời vừa dứt, trên tàu đột nhiên xuất hiện một thông báo.
“Leng keng!”
Mọi người lập tức dừng lại và ngẩng đầu lên.
“Kế tiếp đoàn tàu sắp xuyên qua một vùng núi, đường đi gập ghềnh. Hành khách xin hãy ổn định chỗ ngồi nha.”
Vài người sửng sốt.
Phí Sinh Tiêu vội vàng chạy đến bên cửa sổ, ghé vào đó nhìn ra bên ngoài, hô to: “Địa hình đã thay đổi, phía trước toàn là núi. Hẳn là chúng ta phải đi xuyên qua lòng núi!”
Giọng nói của An Như Minh lập tức căng thẳng: “Điều này là sao? Là sắp gặp nguy hiểm à?”
Những lời này vừa nói ra, Trình Gia Dụ và Mã Cầu vốn còn đang muốn đẩy Vương Chỉ lên thí mạng lập tức trở nên nóng nảy.
Ba học sinh trung học bọn họ mới vào Thành Tiếu Kiểm được một tháng, kinh nghiệm vào phó bản còn chưa đủ.
Vốn tưởng rằng nếu gặp nguy hiểm thì hai người họ còn có lá chắn hình người là Vương Chỉ có thể che chắn phía trước cho nên bọn họ mới dám đánh bạo xông vào phó bản ba sao một lần.
Không ngờ lần đầu vào phó bản ba sao lại xui xẻo gặp phải tình huống thời hạn chỉ có mười hai tiếng.
Thời hạn càng ngắn thì nguy cơ càng dồn nhiều.
Chỉ mới gần ba mươi phút trôi qua, thế mà đe dọa tử vong đã xuất hiện!
Hai nam sinh hô hấp dần dồn dập.
Diệp Tường âm thầm cho Trình Gia Dụ một ánh mắt. Trình Gia Dụ không nói hai lời lập tức túm lấy cổ áo Vương Chỉ, cậy mình to khỏe mạnh mẽ lôi kéo Vương Chỉ về phía phòng điều khiển.
—Mặc kệ có thu được kết quả gì đi chăng nữa, cứ lấy Vương Chỉ mở đường cho họ!
Vương Chỉ một bên giãy giụa một bên kêu cứu mạng!
Mấy người khác cả kinh. Không ngờ tới Trình Gia Dụ tuổi còn nhỏ vậy mà có thể tàn nhẫn với bạn học đến vậy.
Giây tiếp theo, một cánh tay đột nhiên vươn ra, kéo Vương Chỉ ra khỏi tay Trình Gia Dụ.
Đôi mắt Diệp Tường chợt lóe.
Trình Gia Dụ vuột mất trong tầm tay, xoay người hung tợn nhìn chằm chằm vào người đã cướp Vương Chỉ đi. Kết quả lại phải đối mặt với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Tống Ngưỡng.
Cậu ta co rúm lại.
Tống Ngưỡng đỡ Vương Chỉ đứng vững, nhàn nhạt nói: “Con người tôi không bao giờ trốn chạy phía sau, đẩy đứa nhỏ khác lên tranh đấu, có điều tôi vẫn muốn hỏi một chút——“
“Ba người các cậu không biết phân biệt lớn bé à? Nếu đã muốn giải quyết con quái vật, tại sao không tự mình ra tay?”
Trình Gia Dụ sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cậu ta khẽ cắn môi, vừa xấu hổ vừa buồn bực nói: “Anh này, chuyện này liên quan gì đến anh hả?”
Nghe Trình Gia Dụ nói xong, Tống Ngưỡng thấp giọng cười nhạo.
Hắn hơi nâng cằm, lạnh lùng gằn từng chữ: “Đã có bản lĩnh nói ra những lời này, thì có bản lĩnh đợi sau khi cậu nhóc đó chết đi, đừng cầu xin bất cứ ai bảo vệ.”
Câu này mỉa mai Trình Gia Dụ hèn nhát một cách trần trụi, có thể nói là một đòn chí mạng.
Trình Gia Dụ nhất thời cảm thấy như bị tát một cái, sắc mặt tái mét.
Sa Vũ nói: “Ba đứa đẩy bạn học vào chịu chết cũng không có ích lợi gì, mau chóng quay lại đi!”
Tống Ngưỡng không chút cảm xúc, nói: “Còn nữa, trước khi định đẩy người khác lên thì ngẫm lại xem kẻ mà cậu đang cố gắng lấy lòng thực sự đáng kết làm đồng minh hay không. Hay lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, gã có thể nào sẽ bắt cậu ra khai đao.”
Trình Gia Vũ siết chặt nắm tay.
Diệp Tường trốn vào trong góc, giả vờ như không nghe thấy những lời này.
Lúc này Dương Nhạc Liễu lớn tiếng nói: “Tôi hình như nghe thấy được tiếng đá lăn!”
Bọn An Như Minh sốt sắng lùi lại bước chân.
Sự chú ý của Mã Cầu toàn bộ đổ dồn về bạn bè mình, nghe vậy theo bản năng quát: “Dì lại bắt đầu tỏ vẻ thần bí à!”
Tuy nhiên, ngay sau đó, Phí Sinh Tiêu chỉ về góc phía trước: “Đằng kia, trên bầu trời như có có một ngôi sao đột nhiên xuất hiện!”
“Ngôi sao kia là gì?”
“Chắc hẳn có điều gì đó sắp xảy ra!”
Hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn, Tống Ngưỡng cũng ngừng nói.
Dù sao đi nữa, bọn họ bây giờ chỉ còn một con đường để thử, đó là phòng điều khiển.
Hắn kéo Vương Chỉ về phía sau, sải bước về phía Trình Gia Dụ: “Tránh ra!”
Trình Gia Dụ run lên.
Nam sinh cúi đầu, cắn chặt hàm răng, sắc mặt hết xanh lại đỏ, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.
Ngay khi Tống Ngưỡng đi đến trước mặt cậu ta, vượt ngoài dự đoán của mọi người, cậu ta đột nhiên ngẩng phắt đầu, đẩy Tống Ngưỡng một phát!
Mọi người đều cả kinh!
Trình Gia Dụ so với Mã Cầu thì tính tình có phần bình tĩnh hơn, nhưng cũng chỉ là nhỉnh hơn một chút.
Cậu ta vốn đang ở độ tuổi tràn đầy năng lượng, quen với việc tác oai tác quái trong trường học. Bị câu nói của Tống Ngưỡng đả thương lòng tự trọng, vứt hết mặt mũi, máu nóng trực tiếp dồn lên đầu.
Cậu ta nói đầy ương ngạnh: “...Tôi liên minh với ai không phải việc của anh. Tôi cũng đâu cần anh bảo vệ, anh cần quái gì phải tỏ ra hiểu biết như thế.”
Thật vất vả mới khiến Tống Ngưỡng chịu chủ động tiến lên, vậy mà Trình Gia Dụ lại nổi lên bản tính trẻ con, nên Diệp Tường tức giận đứng dậy quát: “Bây đang làm cái gì? Đừng quên việc chính, mau cút đi, đồ ngu xuẩn.”
An Như Minh cũng vội vã la lên: “Tiểu Trình, đừng không hiểu chuyện như thế!”
Mã Cầu cũng thầm cảm thấy không ổn, muốn khuyên nhủ: “Trình Gia Dụ à——“
Trình Gia Dụ mặt đỏ đến sắp nhỏ ra máu. Cậu ta không ngờ rằng Diệp Tường vừa đánh ám hiệu mà giờ lại trở mặt mắng cậu ta ngu xuẩn.
Cũng vào lúc này, cậu ta mới hoàn toàn nhận ra sự ngu xuẩn của mình, nhưng lại không thể không giữ thể diện. Cậu ta xấu hổ mà giận dữ hét lên: “Tôi nhất định không nhượng bộ, các ngươi chỉ biết ức hϊếp trẻ—”
Lời còn chưa dứt, một tiếng sấm rền vang đánh úp lại từ mạn tàu bên phải khiến mọi người cả kinh!
Trong khoảnh khắc tảng đá ngoài cửa sổ va vào cửa sổ tàu, sắc mặt Tống Ngưỡng trầm xuống. Hắn nhanh chóng quyết định lấy ra một đạo cụ phòng ngự, trong nháy mắt khi kích hoạt đạo cụ muốn kéo Trình Gia Dụ vào. Nhưng cậu ta mặt đỏ phừng phừng theo phản xạ mà hất tay hắn đi.
Theo đó, cậu ta cũng hoàn toàn mất đi cơ hội.
Khi Trình Gia Dụ nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc nào chỉ vì tức giận, vẻ mặt của cậu ta cũng đã trở nên mờ mịt.
Toàn bộ đoàn tàu rung chuyển dữ dội, cửa sổ đoàn tàu bên phải gần phòng điều khiển bất ngờ bị đập vỡ, các mảnh thủy tinh văng ra bốn phía như đạn lạc!
Nhóm người nhanh chóng lui về sau, trong lúc tàu rung lắc kịch liệt lại tận mắt nhìn thấy đoạn phía trước đằng kia. Vỏ ngoài của đoàn tàu giống như giấy bị nghiền ép đến biến dạng, phát ra những tiếng vang đứt gãy kinh khủng. Sau đó, trong tầm nhìn của mọi người xuất hiện vô số tảng đá va chạm chèn ép phóng vào—
—Đó là những tảng đá lăn từ sườn núi bên phải xuống!
Đoàn tàu bị đá rơi đẩy đến sắp văng khỏi đường ray, phát ra âm thanh ma sát chói tai!
Diệp Tường và An Như Minh trực tiếp ngã vào cánh cửa nối giữa toa xe thứ hai, sau lưng đập mạnh vào mặt cửa. Hai người đều đầu váng mắt hoa!
Khi xe bị nghiêng lần đầu, Phí Sinh Tiêu đã lăn đến cửa sổ đối diện. Được Lê Miên kịp thời kéo lại, xoay người bảo vệ cô dưới thân!
Vợ chồng Sa Vũ và Dương Nhạc Liễu kích hoạt một đạo cụ phòng ngự, chỉ kịp kéo Mã Cầu vào phạm vi bảo vệ của đạo cụ.
Còn Hạ Cảnh....
Nhìn từ xa, quan sát cảnh tượng từ bên kia một lúc lâu, khi thấy bóng dáng của Tống Ngưỡng sắp bị tảng đá khổng lồ che lấp, cậu vô thức cử động chân.
Nhưng rất nhanh, cậu dừng lại.
Cúi đầu nhìn xuống mũi chân đã dịch ra một chút của mình, Hạ Cảnh nghiêng nghiêng đầu.
Đây cũng là một chốc tạm dừng.
“Phập” một tiếng, một mảnh vỡ thủy tinh bắn xuyên qua chính giữa l*иg ngực cậu.
Toàn bộ đoàn tàu bị bao phủ bởi những tiếng va chạm lớn và tiếng la hét chói tai.
........
Không biết trận hỗn loạn này đã giằng co bao lâu.
Giữa những tiếng rêи ɾỉ và ù tai, mọi người dần dần khôi phục.
Bọn họ mở mắt ra, ánh sáng trắng mờ mờ trong tàu chiếu thẳng vào mắt họ.
Tầm nhìn của họ đương còn quay cuồng, trong mắt vẫn còn mang theo nét mờ mịt.
Xe lửa “Xình xịch xình xịch” vững vàng băng qua bóng đêm phía trước.
Đá tảng... biến mất.
Toa xe... hoàn toàn không sứt mẻ gì.
Trái phải hai bên, tấm sắt còn nguyên vẹn, không có biến dạng, không có vỡ vụn, càng không đứt gãy gì.
Chỉ còn cảm giác choáng váng không ngừng và nỗi khϊếp sợ vẫn còn tồn tại trong tim mỗi người.
Bọn họ lắc lắc đầu, đều cho rằng bản thân gặp ác mộng lở đất, đá lăn. Nhưng khi dìu nhau đứng dậy nhìn về phía trước——
Tất cả mọi người đều cứng đờ.
Phía trước, mảng lớn máu đỏ bắn lên sườn bên trái của toa tàu.
Kề sát vách tường là một thân ảnh máu thịt be bét.
Chân tay vặn vẹo, cả người sắp bị ép thành cục bột da, nội tạng máu me văng tứ tung.
Từ góc nghiêng của gương mặt vặn vẹo, miễn cưỡng có thể nhận ra là Trình Gia Dụ.
Tống Ngưỡng và Vương Chỉ đứng cách đó không xa.
Tống Ngưỡng đỡ trán, uể oải đứng lên. Vương Chỉ quỳ trên mặt đất nôn thốc nôn tháo. Mã Cầu cách đó mấy bước nhìn chằm chằm vào thi thể Trình Gia Dụ, cả người run rẩy, lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy...”
Yên lặng giằng co vài giây.
Nhiều người nhắm mắt lại. Sa Vũ hít sâu một hơi, hỏi: “......Những người còn lại đều không sao hết chứ?”
Khi vụ tai nạn xảy ra, các mảnh kính vỡ văng khắp nơi, mọi người ít nhiều đều bị thương.
An Như Minh và Diệp Tường trên mặt chi chít vết xước, xương cốt cả người như bị gãy vụn. Sau khi đứng lên không thể cử động nổi, chỉ có thể dựa người vào tường thở dốc.
Trên lưng Lê Miên có vài vết thương, quần áo rách nát lộ da. Đôi tay Phí Sinh Tiêu run rẩy lấy ra dụng cụ ý tế từ túi không gian ra cho Lê Miên băng bó.
Vợ chồng Sa Vũ nhờ có đạo cụ bảo vệ nên tương đối lành lặn.
......
Hạ Cảnh một mình thong thả đứng dậy khỏi ghế.
Trên ngực thấm ra một mảng máu nhỏ, trên mặt cũng có vài giọt máu bắn lên. Một mảng máu nhỏ xuất hiện trên ngực.
Ánh mắt Tống Ngưỡng chậm rãi quét qua cả toa xe, đột nhiên dừng lại trên người Hạ Cảnh.
Hắn thấp giọng hỏi: “…Cậu cũng bị thương à?”
Chàng trai giơ tay lên, tùy ý lau vết máu trên mặt, nghe vậy đáp lại: “Hả?”
Cậu cúi đầu xuống và nhìn vào ngực mình.
Sau đó, chàng trai ngước mắt lên và mỉm cười với Tống Ngưỡng: “À, không sao. Chắc là bị máu ai đó vấy lên.”