Chương 21: Thanh âm của cái chết (2)

Edit: Calcium / Beta: clow

“Kế tiếp đoàn tàu sắp xuyên qua một vùng núi, đường đi gập ghềnh. Hành khách xin hãy ổn định chỗ ngồi nha."

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Làm thế nào để miêu tả mùi này?

Giống như trứng thối, lại như cống rãnh hôi hám, hoặc như miếng thịt thối cả tháng trời. Chỉ cần ngửi chút thôi là có thể mường tượng ra miếng thịt lúc nhúc toàn giòi bọ.

Mùi đó thậm chí còn hôi đến mức khiến mũi bị cay, người có sức chịu đựng kém chỉ trong chớp mắt đã có thể bị mùi này làm cho ngất xỉu.

Ba học sinh trung học vội vàng lùi xa. Diệp Tường và An Như Minh vẻ mặt nhăn nhó liên tục lui về sau mấy mét.

Sa Vũ và Dương Nhạc Liễu kỳ thật cũng có chút không chịu nổi, nhưng họ còn phải cẩn thận phòng bị quái vật xuất hiện để có thể kịp thời giúp đỡ bọn Tống Ngưỡng một phen.

Tống Ngưỡng liếc mắt xác nhận với Lê Miên.

Lê Miên gật đầu.

Cô gái lùi lại một bước, đổi một vũ khí khác từ túi không gian.

Vũ khí này khiến cả Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh đang đứng ở cửa đều phải nhướng mày.

Đó là một thanh kiếm.

Thanh kiếm dài chừng một mét, dưới ánh sáng, ở một số góc độ hơi phát ra ánh sáng đỏ như máu, lưỡi kiếm sáng trắng, toát ra một cảm giác lạnh lẽo.

Đây hiển nhiên là đạo cụ quái vật.

Nhà an toàn không thể trôi đến tất cả phó bản, bởi vậy Hạ Cảnh cũng không rõ thanh kiếm này cụ thể là bộ phận công kích của quái vật trong phó bản nào.

Nhưng dựa vào trực giác của cậu, đây hẳn là sản vật của một loại quái vật ba sao nào đo.

Lê Miên rõ ràng đã sử dụng thanh kiếm vô cùng thành thạo.

Cô nắm chặt chuôi kiếm bằng đôi tay, tập trung cao độ, lưng thẳng, toàn thân như một cây cung căng chặt. Loại nhuệ khí này như hợp làm một với thanh kiếm.

—Xếp hạng của cô gái này chắc hẳn không thấp.

Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đồng thời nghĩ.

Tống Ngưỡng quay đầu lại, tập trung lực chú ý vào chiếc rìu một lần nữa.

Bàn tay nắm chặt cán rìu hơi dùng sức, gân xanh nổi lên.

Mọi người lặng lẽ nín thở.

“Rầm” một tiếng, Tống Ngưỡng dùng sức bổ mạnh xuống. Cùng lúc đó tinh thần mọi người cũng căng đến cực hạn, để đề phòng quái vật có thể từ khe hở lao ra!

Nhưng sự thật là, ngoại trừ mùi tanh tưởi càng thêm nồng nặc hơn thì cũng chẳng có thêm thứ gì khác xuất hiện.

“Không có quái vật sao?” Sa Vũ giật mình ngẩn người.

Nghe vậy An Như Minh và Diệp Tường mới bịt mũi lại gần.

Hạ Cảnh vẫn là nhịn không được mà tiến vào toa xe này.

Cậu vượt qua nhiều đường ống dẫn, đi tới trước mặt Tống Ngưỡng và Lê Miên, ngồi xổm xuống. Cậu nhìn về khe nứt cắt ngang trên đường ống dẫn.

Bản thân toa xe đã tối đen như mực, phía trong phần bị nứt lại càng là đen thui, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Lê Miên trầm ngâm nói: “...Hay cứ cắt cái ống ra thử xem sao.”

Hạ Cảnh bỗng nhiên duỗi ngón tay vào.

Lê Miên giật mình trước hành động lớn mật này của cậu.

——Bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với quái vật là một chuyện, dưới tình huống không rõ ràng mà liều lĩnh thò ngón tay yếu ớt vào lại là một chuyện khác.

Bọn họ không biết quái vật đang rình mò trong bóng tối nào, cứ như vậy đưa ngón tay vào không sợ trở thành bữa tối miễn phí cho quái vật sao?!

Tống Ngưỡng lập tức túm Hạ Cảnh ra, lạnh lùng nói: “Cậu điên rồi, không cần ngón tay nữa sao?”

Bàn tay Hạ Cảnh nắm chặt, duy chỉ có ngón trỏ vẫn đang chỉ ra.

Cậu nhìn vào ngón trỏ của mình, đứng lên nói: “Bên trong ống dẫn có một lớp dầu mỡ.”

Dầu mỡ?

Mọi người sửng sốt.

Sa Vũ đứng ở cửa hỏi: “Đây thật sự là ống dẫn dầu mỡ?”

“Không thể nào, chẳng lẽ phòng điều khiển còn là cái phòng bếp?” Diệp Tường bịt mũi cười nhạo.

“Dầu mỡ cũng có thể là sản phẩm của quái vật trong đường ống.” Dương Nhạc Liễu do dự nói.

Ba học sinh trung học cũng đi đến. Mã Cầu có vóc dáng cao ôm hy vọng nhỏ nhoi nói: “Nhưng chẳng phải bây giờ vẫn chưa tìm được quái vật sao? Có lẽ nào là dì nghe nhầm không?”

Dương Nhạc Liễu cau mày, không trả lời.

Hạ Cảnh lấy một chiếc khăn tay từ trong túi không gian ra, lau ngón tay, suy tư nói: “Cho dù tác dụng của đường ống này là gì thì trước tiên giả thiết là bên trong thực sự có quái vật. Hiện tại chúng ta đã bổ ống ra, quái vật không lao ra tấn công chúng ta, vậy chắc hẳn còn điều kiện nào đó chưa được thỏa mãn.”

Hầu hết các quái vật đều sẽ tấn công miễn là có người đứng trước mặt và kí©h thí©ɧ chúng ở mức độ nhất định.

Tiền đề là chúng phải mặt đối mặt với con người.

Nhưng trên thực tế, con quái vật trong ống dẫn kia rất có thể đã dời đi ngay khi Dương Nhạc Liễu nghe được tiếng động và nhắc nhở bọn họ.

Phải thỏa mãn một vài điều kiện thì nó mới có thể chân chính xuất hiện trước mặt người chơi.

Dĩ nhiên, quái vật bị động như thế có lẽ còn có nguyên do khác – đó chính là do nó không phải chủ quái của phó bản này.

Bàn về khó khăn của phó bản, quái vật trong ống dẫn kia quả thật không thực sự có thể là chủ quái.

Suy luận của Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh không khác nhau là mấy.

Hắn lắc đầu: “Không cần phải cắt ống, chúng ta đã bổ ra một khe hở rồi. Nếu quái vật chưa xuất hiện, cho dù chúng ta có cắt ống, hy sinh một người bị nhốt trong phòng tối thì khả năng cao quái vật cũng không xuất hiện.”

Tống Ngưỡng nghiêng người, ánh mắt thẳng tắp hướng về phía phòng điều khiển: “Thêm nữa, dẫu chúng ta có dỡ toàn bộ đường ống ở hai toa xe đi thì quái vật vẫn có thể theo đó mà trốn trong phòng điều khiển đi.”

Nói tới đây, sắc mặt mọi người nghiêm trọng hẳn.

Thăm tới dò lui, đến cuối cùng manh mối vẫn tập trung vào trưởng tàu – sinh vật hình người còn sống duy nhất trên tàu.

Trưởng tàu này sẽ là NPC, hay là quái vật đây?

Tống Ngưỡng lấy một miếng vải từ túi không gian rồi phủ lên trên vết nứt.

Mặc kệ tác dụng không nhiều, tốt xấu gì vẫn có thể ngăn được mùi hôi thối.

Đoàn người rời khỏi toa xe thứ hai. Sau khi đóng cửa lại tụ họp ở toa xe thứ nhất.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào gáy của trưởng tàu thông qua ô cửa sổ nhỏ.

Lúc này đây, trưởng tàu rung đùi đắc ý, tựa hồ đang điều khiển đoàn tàu rất say mê.

An Như Minh có chút xấu hổ vì chuyện vừa rồi.

Gã ho nhẹ một tiếng, giả bộ vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, lịch sự thương lượng với Tống Ngưỡng: “Vậy bây giờ chúng ta vào gϊếŧ trưởng tàu à?”

Học sinh trung học Mã Cầu nói xen vào: “Nếu trưởng tàu là NPC, người gϊếŧ anh ta sẽ bị nhốt trong phòng tối. Với cả cách một cánh cửa, trưởng tàu nhìn thấy mà không ra tấn công chúng ta á. Anh ta thực sự là chủ quái sao?”

An Như Minh phỏng theo điệu bộ của Hạ Cảnh ban nãy, ra dáng ra hình mà phân tích: “Ngay cả khi có một cánh cửa cách biệt, vẫn có thể có vật chắn ở giữa nữa. Có lẽ khi chúng ta thực sự tiến vào, tàu trưởng sẽ đại khai sát giới*.”

Ba học sinh trung học nghe vậy thì run run, mặt đối mặt dòm nhau.

Vậy thì ai đi vào lại là cả một vấn đề.

Đương nhiên, thực tế vấn đề này chỉ khiến An Như Minh và Diệp Tường cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh còn đang suy nghĩ đến những chuyện khác, ví như——

Cho dù họ đã phân tích đến mức này, nhưng như Tống Ngưỡng vừa nói với Lê Miên, mục tiêu là “người điều khiển đoàn tàu” lại quá rõ ràng, thân phận chủ quái của một phó bản ba sao không lý nào sẽ đơn giản như vậy.

Mà ngoại trừ quái vật ống dẫn và người điều khiển tàu, trên đoàn tàu này còn có thứ gì khác có thể trở thành vật ngụy trang của quái vật?

Còn có...

Hạ Cảnh nhìn màn hình ảo cá nhân trước mặt.

Tin quảng cáo vẫn luôn phát trên màn hình ảo, còn góc bên phải là dòng thời gian đang chuyển động.

Lúc này, đã gần nửa giờ trôi qua kể từ khi tàu khởi hành.

Tổng thời hạn trong phó bản là 12 giờ.

Phó bản ba sao sẽ không bao giờ thiếu việc gϊếŧ chóc, vậy khi nào quái vật sẽ động thủ và lấy phương thức gì để động thủ đây?

Hạ Cảnh chìm chằm chằm vào bóng dáng trưởng tàu trong phòng điều khiển.

—Tốt xấu gì cũng là phó bản ba sao. Phương thức gϊếŧ người chắc không thể là trưởng tàu trực tiếp mở cửa rồi rút dao đâm thẳng vào bọn họ phải không?

Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng chỉ trầm tư trong giây lát, trong mắt của An Như Minh và Diệp Tường đang nóng vội và ủ nhiều âm mưu hẹp hòi thì lại thành họ đã chủ động đứng ra một lần nên không muốn thêm lần thứ hai.

Hai tên này lập tức cứng đờ.

Khả năng chiến đấu của An Như Minh và Diệp Tường so với nhóm Tống Ngưỡng có phần lép vế hơn. Nên bọn họ ngàn lần không muốn đi lên khiêu chiến trưởng tàu.

Vậy, kế tiếp phải làm gì bây giờ?

Ai sẽ dẫn đầu đây?

Diệp Tường đảo mắt, bước một bước sang bên cạnh.

An Như Minh nhìn gã không nói gì.

.........

Ba học sinh trung học đang lủi trong góc không ho he gì đột nhiên nghe được Diệp Tường âm trầm hỏi: “Trưởng tàu vừa chào hỏi mấy đứa à?”

Trình Gia Dụ theo bản năng nói: “Đúng vậy, người nước ngoài kia còn cười với Mã Cầu nữa.”

Ngay khi đôi mắt rắn rết của Diệp Tường rơi xuống trên người Mã Cầu, cậu ta liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Mã Cầu trở nên cảnh giác: “Ông chú nhìn tôi làm gì?”

Diệp Tường sờ sờ cằm cười ha hả nói: “Không có gì, chỉ là tôi nhớ rõ ba đứa đều đứng ở cửa quan sát vào trong, trưởng tàu chẳng lẽ chỉ cười với mỗi mình Tiểu Mã?”

“Đây nghĩa là gì, chẳng lẽ Tiểu Mã có chỗ nào đặc biệt sao?” Diệp Tường có chút cố làm ra vẻ.

Trình Gia Dụ nghe ra ý tứ của Diệp Tường, câm miệng không hé răng.

Mã Cầu mở to hai mắt nói: “Ông chú, không phải chú không dám nên mới đẩy mấy đứa nhóc bọn tôi ra làm bia ngắm đấy chứ?!”

Lời này đã nói trắng ra rồi, Diệp Tường cũng lười che giấu, gã cười giả lả nhưng đầy nham hiểm.

Động tĩnh bên này đã khiến đám Tống Ngưỡng chú ý.

Sa Vũ cau mày nói: “Chúng ta còn chưa tìm được rõ ràng manh mối, ông đang làm cái gì? Cho dù muốn đi thì cũng đâu thể đẩy mấy đứa trẻ lên.”

Diệp Tường nghe đến đây thì cười lạnh.

Gã một bên liếc nhìn đám Tống Ngưỡng, một bên trào phúng: “Làm sao, đã vào phó bản rồi còn muốn kính già yêu trẻ? Mấy người muốn làm Thánh Phụ thì cứ việc, ông đây không rảnh. Cho dù là bao nhiêu tuổi, lúc cần lên thì vẫn phải lên.”

“Ha? Vậy sao ông chú không lên đi?” Mã Cầu cười nhạt, giơ tay đẩy gã một cái.

“Đợi đã, đừng manh động, giờ không phải lúc cãi nhau!” Sa Vũ ngay lập tức chắn giữa hai người.

Mã Cầu còn non trẻ nhưng vóc dáng cao lớn lại săn chắc, cho nên cậu ta vô cùng tự tin mà gào: “Có tin tôi đánh chết ông không lão già khú.”

Ban đầu Diệp Tường thực tế muốn ném ba đứa học sinh kia ra ngoài. Sẽ tốt hơn nếu Tống Ngưỡng và những người kia thay thế mấy đứa trẻ, bọn họ không chịu thì cũng coi như hôm nay ba học sinh kia xui xẻo.

Ai có thể ngờ rằng Mã Cầu lại có tính tình kém đến vậy, há miệng ngậm miệng đều là những từ ngữ thô tục.

Diệp Tường đã không còn tâm trí để ý đến phản ứng của Tống Ngưỡng nữa, gã chỉ nhìn chằm chằm Mã Cầu, ánh mắt dần trở nên nham hiểm.