Edit: Calcium / Beta: clow
Tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất.
✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧
“Việc hiện thực hóa những liên tưởng trong phó bản này ắt hẳn đều phải có quy tắc nào đó.” Hạ Cảnh nhẹ nhàng nói, như thể đang lẩm bẩm tự hỏi.
Sau khi ném ra một câu khó hiểu như vậy, cậu đổi ngữ điệu, nói: “Phải rồi, việc đảo ngược thời gian trước hết có thể chứng minh rằng thế giới của phó bản mà chúng ta đang ở này chưa chắc đã là thật.”
Những người khác không theo kịp suy nghĩ của cậu, nghe được nhưng không hiểu được, chỉ có Tống Ngưỡng mới hiểu ý cậu.
Giả Thanh đần mặt hỏi: “Nghĩa là sao? Thế giới của phó bản này không phải thực?”
Lưu Ý cũng có chút rối não: “Hay ý anh là việc đảo ngược thời gian không chân thật? Nhưng trước đó tôi còn từng vào một phó bản ngày và đêm lẫn lộn cơ...”
Hạ Cảnh gõ gõ đầu gối, chậm rãi nói: “ ‘Chân thật’ chỉ là sự tương đối.”
“Ví dụ như, hãy lấy thế giới ở phó bản so sánh với thế giới thực của mọi người— vậy thế giới trong phó bản đương nhiên không chân thật, còn cái thế giới thực kia đối với mọi người mà nói đó mới là thế giới chân chính.”
Tống Ngưỡng nhạy cảm nhận ra sự khác lạ trong lời nói của Hạ Cảnh, nhưng bởi vì đầu óc đang không ngừng vận động suy nghĩ đến những gì họ đang phải đối mặt trong trò chơi này mà nhanh chóng bỏ qua điểm này.
Hạ Cảnh tiếp tục nói: “Vậy bây giờ thử áp điều này lên thế giới trong phó bản của chúng ta.”
“Trong phó bản cũng có sự phân biệt giữa tương đối chân thật và giả dối.”
“Trước đây chúng ta đã trải qua 24 giờ trong phó bản này, thời gian vẫn luôn không ngừng tiến về phía trước, đây là quy luật hiển nhiên trong thế giới thực, là tiêu chuẩn cơ bản và cũng là dấu hiệu của ‘chân thật’.”
“Nhưng bây giờ, phó bản dựa theo liên tưởng của Kim Nam mà đảo ngược thời gian về hai tiếng trước ngay trước mắt chúng ta—“
Nghe đến đây, Giả Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại: “Thế giới của phó bản này đã phá vỡ dấu hiệu đại biểu cho ‘chân thật’, gửi cho chúng ta tín hiệu chính xác và rõ ràng về cái dấu hiệu ‘chân thật’ thực ra là giả.”
Hạ Cảnh gật đầu: “Còn nữa, lần này thời gian đảo ngược là do liên tưởng của Kim Nam gây ra.”
Tống Ngưỡng cuối cùng cũng lên tiếng, tiếp lời Hạ Cảnh: “Trước đó tôi đã suy đoán, sự khác biệt về giường ngủ của Hoàng Mặc và Hứa Kim sau khi tử vong có thể do phạm vi ảnh hưởng của hiện thực hóa liên tưởng. Nhưng đến lượt liên tưởng của Kim Nam lại trực tiếp đảo ngược thời gian, cùng với cảm giác choáng ập đến và những bóng chồng xuất hiện trong tầm nhìn vào thời điểm 0 giờ—”
Hạ Cảnh chậm rãi nói: “Phạm vi của mỗi một liên tưởng về cái chết của những người chơi bị chọn hẳn là bao trùm toàn bộ thế giới phó bản.”
Những người khác đều trợn mắt há mồm.
“Từ từ, tôi nghĩ mình bị rối mất rồi—“
Giả Thanh vừa nói, tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Ngoài cửa phòng 414 và 417, hai gã NPC giáo viên nghiêm khắc hét lên: “Các em sao giờ này còn chưa ngủ, đang làm cái gì vậy?!”
Mọi người ngay lập tức giữ im lặng, không một tiếng động.
Sau khi NPC hét xong, ngoài cửa không có động tĩnh— bọn họ đang ở ngoài cửa lặng lẽ lắng nghe.
Không biết qua bao lâu, người trong hai phòng ngủ không hẹn mà cùng nhìn lên đồng hồ dạ quang, từng giây từng phút trôi qua.
Ở phòng 414, nước mắt Vương Dược Nhiễm không ngừng chảy xuống.
Bởi vì vừa mới bị sặc nước nên nàng luôn có cảm giác có dị vật mắc bên trong và khí quản sưng tấy, đau đớn. Hơn nữa cũng không kiềm chế được sự hoảng loạn cùng khổ sở, nàng khóc đến gần như nghẹt thở.
Nàng có một linh cảm xấu.
Linh cảm này khiến tay chân nàng lạnh ngắt, cả người khẽ run lên.
Bà cụ ôm nàng vào lòng, thanh âm già nua cất chứa buồn thương: “Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, con à. Cho dù không phải ở trong trò chơi thì cũng là ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó, không tốt cho thân thể đâu.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân của giáo viên NPC cuối cùng cũng vang lên, chậm rãi rời đi.
Giả Thanh đè thấp tiếng nói, hỏi: “Ngưỡng ca, Cảnh ca, tôi vẫn có chút không rõ. Nếu thế giới trong phó bản chúng ta đang ở này là ‘thế giới phó bản giả’, là thế dưới sau khi hiện thực hóa cái liên tưởng của Kim Nam, vậy thì ‘thế giới phó bản thật’ ở đâu rồi?”
Tống Ngưỡng nói: “Vậy trước tiên chúng ta phải xác nhận nguồn gốc của ‘thế giới phó bản giả’ này đã, sau đó tìm ra đường lối dẫn đến ‘thế giới phó bản thật’.”
“Đợi đã, nguồn gốc của ‘thế giới phó bản giả’ này chẳng phải là thế giới sau khi liên tưởng được hiện thực hóa sao? Còn có thể có nguồn gốc nào khác?” Lưu Ý đã quay cuồng trong mơ hồ.
Tống Ngưỡng: “Không, đấy chỉ là khái niệm.”
Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng đồng thời trầm mặc.
Đây không phải tự hỏi, bởi vì trong lòng bọn họ đã có đáp án.
Sự trầm mặc này càng giống như họ đang xác nhận đáp án của nhau hơn.
Hạ Cảnh nhếch lên khóe môi, nhẹ giọng nói: “Câu nói ‘ngày nghĩ đêm mơ’ kia của bà không sai đâu ạ.”
“ ‘Đừng nghĩ về nó’ là bởi vì những gì mọi người nghĩ đến sẽ xuất hiện vào ban đêm, ngay trong chính giấc mơ của mọi người.”
Nghe được những lời này, mấy người đều ngẩn ra, trong lòng đột nhiên hiện lên phỏng đoán.
Những gì Hạ Cảnh nói tiếp theo đã xác nhận sự nghi ngờ của họ!
“——Thế giới sau khi liên tưởng được ‘hiện thực hóa’ mà chúng ta đang ở thực chất là thế giới trong mơ do những người chơi đã chết để lại!”
Năm người còn lại trong hai phòng ngủ đều mở to hai mắt, ngạc nhiên không thôi.
Hạ Cảnh đưa ra manh mối: “Tôi vẫn luôn chú ý đến thời gian. Một giây trước khi đến 0 giờ Kim Nam đột nhiên chìm vào giấc ngủ sâu, loại ngủ sâu này dường như không phải tự nhiên mà có mà càng giống như bị phó bản cưỡng chế ép gã tiến vào giấc ngủ hơn. Phỏng chừng tối qua Hứa Kim cũng gặp tình huống tương tự, điều này đủ để chứng minh phó bản nhất định phải để người bị chọn tiến vào giấc ngủ sau đó mới có thể tàn sát.”
“Mà diễn biến tiếp theo mà ‘giấc ngủ’ có thể mang lại chính là ‘giấc mơ’!”
Giả Thanh ngẩn người, anh căn bản còn không biết Kim Nam ngủ từ bao giờ!
Trong khi anh tám nhảm chuyện nồi lẩu, Hạ Cảnh thế mà lại quan sát kỹ đến vậy?!
Thậm chí vào thời điểm đó, chẳng ai biết đêm nay con quái vật sẽ chọn ai, dưới tình huống không có đáp án chắc chắn, Hạ Cảnh hẳn phải để toàn bộ tình hình trong phòng vào mắt mới có thể bắt được loại chi tiết này!
Hạ Cảnh tiếp tục phân tích: “Lúc 0 giờ, hẳn là tất cả chúng ta đều cảm thấy choáng váng, đồng thời, trong tầm nhìn cũng xuất hiện những hình ảnh chồng chéo.”
“——Đây hẳn là dấu hiệu cho thấy giấc mơ của Kim Nam đã bắt đầu. Cảnh tượng trong mơ của gã bao trùm toàn bộ thế giới trước đó.”
“Mà thế giới trước đó hẳn là thế giới trong mơ của Hứa Kim.”
Mọi người đều phản ứng lại!
Đúng vậy, đêm qua khi Hứa Kim tử vong, bọn họ cũng cảm nhận được một trận choáng váng và ảnh chồng giống vậy.
Nếu đây là dấu hiệu cho thấy thế giới trong mơ bắt đầu bao trùm mọi thứ, vậy thì việc này ắt hẳn đã xảy ra không chỉ một lần, bọn họ bây giờ đang là mộng trong mộng, là những giấc mơ l*иg vào nhau!
Vài người nghĩ đến đây đều choáng váng, trăm triệu lần không ngờ tới phó bản học đường đang êm đẹp lại có chân tướng gây sốc như vậy!
“Còn nữa, giấc mơ của người chơi hẳn là cũng bị phó bản khống chế. Bằng không chúng ta cũng không yên ổn ở trong phòng như thế này, bởi vì cảnh trong mơ của loài người luôn rất kỳ quái.”
“Phó bản chỉ chọn những liên tưởng có lợi nhất trong việc gϊếŧ người chơi, dùng giấc mơ của người trước làm cơ sở tiêu chuẩn, lại đem nhân tố mới trộn lẫn vào để tạo ra giấc mơ mới— ví như bóng đen mắt xanh của Hứa Kim, lại ví như lũ sâu của Kim Nam và cả lần đảo ngược thời gian lần này.”
Mọi người sửng sốt.
Đảo ngược thời gian không phải là phương án thoát chết mà Kim Nam nghĩ ra dựa trên gợi ý của Tống Ngưỡng sao? Mặc dù phương pháp này không thể khiến Kim Nam sống lại nhưng thế quái nào nó lại trở thành vũ khí gϊếŧ người sắc bén của phó bản rồi?
Tống Ngưỡng thở dài, giải thích: “Dưới tình huống giấc mơ bị phó bản khống chế, nó căn bản sẽ không hiện thực hóa cái liên tưởng có thể giúp người chơi tìm được đường sống trong chỗ chết ở trong mơ.”
Nói cách khác, những đề xuất giữ mạng mà Tống Ngưỡng đưa ra trước đây căn bản không có khả năng thực hiện.
“Sở dĩ phó bản lựa chọn hiện thực hóa liên tưởng của Kim Nam là bởi vì nó muốn lợi dụng điều này để gϊếŧ thêm một người chơi nữa trong thời gian ngắn.”
Mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, cảm nhận được phó bản đang từng bước ép sát.
Hạ Cảnh đứng dậy, từng bước một giẫm lên đám sâu đang vặn vẹo, nhẹ giọng nói: “Cảnh trong giấc mơ của loài người thường hỗn loạn, đầy phi lý và mâu thuẫn.”
“Trong hiện thực, nếu một người thực sự gặp phải ma quỷ, chỉ cần không có bệnh lý tiềm ẩn liền sẽ bị kinh hách, dù cảm thấy tim mình ‘đập nhanh đến mức sắp chết’, cũng không thực sự đến mức chết luôn. Nhưng ở trong mơ, cái gì cũng có thể xảy ra.”
Nghĩ đến Hứa Kim, Vương Dược Nhiễm không kìm được tiếng nức nở phát ra từ cổ họng.
“Trong hiện thực, người bình thường khi mơ thấy mình chết, có khả năng sẽ nhảy sang một giấc mơ khác cũng có khả năng bị dọa tỉnh giấc, nhưng nơi này là game kinh dị.” Hạ Cảnh dừng một chút, nhướng mày, “Người chơi chết trong mơ thực sự đã chết, cảnh trong mơ tuy vẫn tiếp tục phát triển nhưng cái chết lại không thể thay đổi. Đây là lý do thời gian có đảo ngược thì Kim Nam vẫn không thể sống lại.
“Còn có Hoàng Mặc và Hứa Kim, sau khi hai người chết đi, thi thể của họ vẫn duy trì bộ dáng như lúc còn sống, điều này thật mâu thuẫn và không hợp lý.”
Thời gian đã đến 11 giờ 58 phút.
“Trong giấc mơ, phó bản hoặc chủ quái của phó bản có thể dựa vào bản chất hỗn loạn của những giấc mơ, lợi dụng các liên tưởng để gϊếŧ hại người chơi, cái gọi là quái vật 0 giờ cùng lắm chỉ là một con dao sắc bén trong tay chủ quái. Chỉ có thể thoát khỏi cảnh trong mơ, tìm được ‘thế giới phó bản thật’ thì chủ quái mới có thể xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Lưu Ý lo lắng hỏi: “Vậy phải làm thế nào chúng ta có thể rời khỏi thế giới trong giấc mơ?”
Hạ Cảnh dừng lại bước chân, xoay người.
Thiếu niên đứng trong bóng tối, đưa lưng về ánh trăng.
Giọng nói ôn nhu của cậu hình thành một sự tương phản cực kỳ mạnh mẽ với hàn ý do cơn ác mộng này mang lại.
“Hãy nhớ rằng giấc mơ mà mọi người sẽ đối mặt trong phó bản là một thế giới được xây dựng trên nỗi sợ hãi của chính bản thân.”
“Tuy nhiên, mơ chỉ là mơ, là thế giới giả dối. Mỗi người đến với bạn trong mơ, mỗi thứ bạn sợ đều là giả, và bản thân những điều giả dối thì không gϊếŧ chết bất cứ ai.”
“Trừ khi bạn nghĩ rằng mình sẽ bị gϊếŧ chết.”
“Như vậy, bạn sẽ vĩnh viễn chìm trong giấc mơ đó.”
“Nếu muốn sống, hãy tự đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình, hoàn toàn từ trong mơ thức dậy.”
Ngay khi cậu vừa dứt câu, một trận choáng váng thình lình đánh úp về phía mọi người.
Trong phòng 414, Tống Ngưỡng và bà cụ đồng thời nghe được tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất.