- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
- Chương 9: Dàn Xếp (3)
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
Chương 9: Dàn Xếp (3)
Người đàn ông như vậy, tướng mạo tốt, có nhà riêng, không có cô, sẽ có rất nhiều phụ nữ tìm đến cửa.
Nghĩ đến đây, Hứa Khả Nhân hít một hơi thật sâu và cuối cùng đã hạ quyết tâm.
“Bây giờ anh có thời gian không, chúng ta nói chuyện đi."
Trương Viễn đồng tử co rụt lại, nắm đấm không tự chủ nắm chặt, "Trở về phòng đi."
Khi hai người trở lại phòng, bầu không khí trong phòng rõ ràng không ổn, một người ngồi trên giường và người còn lại ngồi trên băng ghế, nhìn nhau không nói lời nào.
Khi bầu không khí trong phòng ngày càng trở nên ngột ngạt, Hứa Khả Nhân cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cám ơn anh đã cứu tôi! Tôi……."
“Em là vợ của anh, cho nên cứu em là điều hiển nhiên.” Hứa Khả Nhân vừa mới chuẩn bị nói tiếp, đã bị Trương Viễn tiếp lời nói, cô thật vất vả suy nghĩ nên nói gì thì đã bị Trương Viễn quấy rầy, làm cho cô không biết nên nói gì mới thích hợp.
Cô khẽ thở dài, đôi mắt ẩm ướt của cô bắt gặp ánh mắt của Trương Viễn.
"Trương Viễn, hai ngày nay cám ơn anh đã chiếu cố tôi, bất quá anh cũng nghe chú Đổng nói về thân thể của tôi, nếu như chúng ta ở cùng nhau, tôi sợ sẽ liên luỵ tới anh cả đời!" Sắc mặt của Trương Viễn khó coi đến doạ người, bị hung hăng nhìn chằm chằm, Hứa Khả Nhân không khỏi có chút áy náy không dám nhìn Trương Viễn.
“Chỉ vì chuyện này mà em rời bỏ anh?” Trương Viễn cảm thấy chính mình cần phải phát tiết một chút, anh sợ chính mình chịu không nổi sẽ bóp chết người phụ nữ này.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng anh cũng tìm được người muốn cùng anh chung sống tốt đẹp, không ngờ người ta lại khinh thường, không những thế, đến một giây cũng không muốn ở bên cạnh anh, gấp không chờ nổi muốn rời đi.
Làm sao có thể, ngày đó cô tông cửa tự tử, lại lần nữa mở mắt ra nhìn anh trong nháy mắt, Trương Viễn đã khẳng định người phụ nữ này là của anh.
Nhưng bây giờ cô muốn rời xa anh, anh không nghĩ, cũng không muốn, bất kể giá nào anh cũng muốn giữ lấy cô, bây giờ anh đã thích cô, anh sẽ không bao giờ để cô rời xa anh.
Nghĩ đến đây, trái tim bức bối của Trương Viễn vì Hứa Khả Nhân muốn rời đi đột nhiên bình tĩnh lại.
“Anh đã nghĩ tốt thả tôi rời đi sao?" Nhìn thấy Trương Viễn trầm mặc, trong lòng Hứa Khả Nhân không khỏi nôn nóng, liền mở miệng hỏi.
Vừa dứt lời, Hứa Khả Nhân đã hối hận, cô không nên vội vàng như vậy.
Quả nhiên, sau câu hỏi của cô, căn phòng lại tràn ngập không khí lạnh lẽo. Hứa Khả Nhân có chút bất an, lén lút liếc nhìn Trương Viễn, nhưng bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Trương Viễn, Hứa Khả Nhân giật mình, tim cô đập lỡ nhịp.
Trương Viễn khẽ thở dài, trong lòng lập tức trở nên phiền muộn.
“Từ khi bà ngoại đi, trong nhà lớn như vậy chỉ còn lại có mình anh, mỗi ngày trong nhà người khác đều náo nhiệt, mà anh cũng không có lấy một người để nói chuyện, sau này đều là mẹ dỗ dành anh, nói rằng anh ở một mình quá cô đơn, nên hãy dọn tới cùng bọn họ ở cùng nhau, họ vẫn sẽ luôn đối xử tốt với anh".
Nói đến đây, Trương Viễn cười nhạo chính mình.
“Ban đầu anh cũng không đồng ý nhưng họ quá kiên trì. Thỉnh thoảng sẽ có người đến đây đưa đồ ăn và quan tâm đến anh. Lúc đó anh liền nghĩ bọn họ hẳn cũng có tình cảm với mình một chút".
Trương Viễn vừa nghĩ tới chính mình lúc đó liền muốn cho chính mình một nắm đấm, quá dễ tin người, xứng đáng bị lừa.
“Khi anh mới chuyển đến, họ đối với anh rất tốt, nhưng sau một thời gian dài, anh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Sau đó anh mới biết rằng họ đang thèm muốn khả năng kiếm tiền của anh!"
“Từ đó anh mới biết, ngươi có cùng huyết thống cũng không quan trọng, bọn họ cũng có thể vì tiền mà âm mưu hại ngươi!"
Trương Viễn lau mặt, vẻ mặt đau khổ chỉ chốc lát đã biến mất, khiến cho Hứa Khả Nhân còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
“Thực ra, sau khi biết tất cả những điều này, anh đã nghĩ đến việc tự tử. Sau đó, anh nghĩ rằng chết không tử tế không bằng tồn tại, vì vậy anh mới tiếp tục sống tiếp."
Hứa Khả Nhân không ngờ rằng trong chuyện này lại có nhiều uẩn khúc như vậy, lại bị người thân nhất tính kế hại mình, trong lòng nhất định rất buồn, nếu không đã không nghĩ tới việc kết thúc tất cả những chuyện này bằng cách tự kết liễu đời mình.
Từ lời kể của Trương Viễn, cô có thể hiểu được sự tổn thương và đau đớn trong lòng anh, bởi vì cô cũng cảm nhận được loại cảm giác này.
Cô vô thức bước đến bên cạnh Trương Viễn, vỗ nhẹ vào vai Trương Viễn thầm an ủi.
Đột nhiên eo của Hứa Khả Nhân bị ôm chặt, “Anh nói với em điều này không phải để lấy lòng thương hại của em, mà là để em ở lại, chúng ta cùng nhau cố gắng, vì tương lai của chúng ta kiếm một hơi thở, hạnh phúc hơn bọn họ, để cho nhau có người dựa vào, dù thân thể của em như thế nào, ít nhất, anh còn có một người có thể toàn tâm toàn ý nói chuyện!"
Giọng nói bình tĩnh nhưng cầu khẩn của người đàn ông lọt vào tai Hứa Khả Nhân, làm rung động trái tim đang dao động của cô!
“Nhưng mà, thân thể của tôi chính là gánh nặng của anh, sau này tôi sẽ phải tiêu tốn rất nhiều tiền và vật dụng để chăm sóc thân thể của mình. Quan trọng nhất là tôi không thể ra ruộng kiếm công lao động. Về sau tôi chỉ có thể dựa vào anh tới nuôi, hơn nữa sẽ có khả năng cả đời không có con, những chuyện này anh cũng không thèm để ý, anh không cảm thấy không công bằng sao?"
Hứa Khả Nhân đang cố gắng thuyết phục Trương Viễn, cũng giống như đang thuyết phục chính mình.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
- Chương 9: Dàn Xếp (3)