- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
- Chương 6: Xuyên Qua (6)
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
Chương 6: Xuyên Qua (6)
Thấy vẻ mặt lo lắng của Trương Viễn là thật, chú Đổng trợn tròn mắt, nảy ra một ý.
Ho nhẹ một tiếng, "Chú chưa từng thấy thân thể nào lém đến như vậy, lần này lại bước qua cửa địa ngục, sống sót đã là một kỳ tích, có lẽ rất khó làm cho con bé sống giống người bình thường!"
Trương Viễn nghe vậy, trong lòng giật giật, "Chú Đổng, không còn biện pháp nào khác có thể chữa trị sao?"
Hứa Khả Nhân không ngờ rằng cơ thể của cô bây giờ lại tệ như vậy, nhưng cô rất hài lòng khi được sống sót trở lại.
“Hiện tại các chức năng thân thể của con bé đang suy giảm, nếu không chăm sóc tốt, có thể sẽ không sống được một tháng. Tuy rằng trong tay chú còn có bảo vật gia truyền, có thể để con bé chậm rãi khôi phục, nhưng là……."
Chú Đổng nhìn hai người đầy ẩn ý,
nhưng không nói nữa.
Hai người bối rối trước lời nói của chú Đổng, nhưng khi nghe chú Đổng nói còn có biện pháp khác hai người đều tò mò.
“Tình huống như thế nào, chú Đổng, chú đừng úp úp mở mở nữa được không? Nếu có bất kỳ điều kiện gì, cháu đều đáp ứng!"
Trương Viễn không nói nên lời, anh đã quen với tính cách hay trêu chọc của chú ấy, nhưng bây giờ anh còn có việc cầu người, ngay cả khi điều kiện của chú ấy đưa ra rất khó khăn, vì Hứa Khả Nhân thân thể, anh cũng không có biện pháp, ai làm chú Đổng giỏi về y học như vậy, nếu ngay cả chú Đổng cũng không thể chữa khỏi, anh thực sự không còn hy vọng!
“Khụ, vậy cũng được, bất quá các cháu cũng không cần ôm quá nhiều hy vọng. Bảo vật gia truyền của chú mặc dù có thể từ từ khôi phục các chức năng trong thân thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải có đầy đủ dinh dưỡng dung nạp, không chỉ phải bồi dưỡng lâu dài, hơn nữa còn không thể làm việc nặng nhọc, thậm chí đừng nghĩ đến những việc như ra ruộng để kiếm công điểm! Lời này không phải là đang nói giỡn với cháu, nếu về sau các cháu còn tưởng lâu dài, liền phải nhớ kỹ điều này.”
Chú Đổng trông nghiêm nghị hơn bao giờ hết, chú cũng biết ở quê không thể làm công việc đồng áng sẽ gây rất nhiều áp lực cho đôi vợ chồng trẻ.
Người dân bình thường như bọn họ để được ăn no rất khó, chưa kể Hứa Khả Nhân còn phải bồi bổ trong nhiều năm.
Ai! Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, lúc còn nhỏ đã bị hành hạ như vậy, may mắn gặp được Trương Viễn một đứa trẻ có tinh thần trách nhiệm, cứu một mạng.
Nghe xong chú Đổng nói, hai người đều trầm mặc một chút, Trương Viễn đang suy nghĩ trong nhà còn có bao nhiêu tiền tiết kiệm, còn có thể kéo dài bao lâu, kế tiếp nhất định phải có một nguồn thu nhập ổn định.
Mà Hứa Khả Nhân nghĩ là, điều mà chú Đổng đang nói chính là căn bệnh nhà giàu mà người đời sau thường nói, trên đời này, làm gì có ai mà không cần gì cả đi nuôi cô.
Nếu như Trương Viễn đuổi cô ra ngoài, một người ốm yếu bệnh tật như vầy cô thật sự sợ chính mình cũng không nuôi nổi.
Liền tính trong không gian có đồ ăn, nhưng lại không có thân thể tốt thì cũng vô dụng, hơn nữa nghe nói trong thôn có rất nhiều tên lưu manh.……
Sau khi suy nghĩ lung tung, Hứa Khả Nhân có chút nản lòng.
Nếu ông trời cho cô xuyên qua, vậy tại sao không cho cô một thân thể tốt, mặc dù đời trước cô chỉ là một người bình thường, nhưng ít nhất cũng học được một chút kỹ năng tự vệ, hai ba tên lưu manh cô vẫn có thể dễ dàng xử lí.
“Chú Đổng, chú trước tiên đem cái kia gia bảo giao cho vợ của cháu đi, những chuyện khác chú không cần lo lắng!"
Bây giờ đã biết phương pháp trị liệu, Trương Viễn cũng không khách sáo nữa, trực tiếp đuổi người đi.
“Được rồi thằng nhóc thúi này, ông già này liền như vậy làm cháu chướng mắt, được, chú đi, chú đi còn không được sao, hừ!"
Chú Đổng tức giận khi bị Trương Viễn ghét bỏ một cách chói lọi.
Hừ lạnh một tiếng, ông ấy sải bước rời đi, trước khi đi còn rất ấu trĩ đá Trương Viễn một chân, may mà chú Đổng biết đúng mực, không đánh mạnh.
Hứa Khả Nhân nhìn bóng lưng chú Đổng đi xa, sau đó nhìn Trương Viễn, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
“Chú Đổng có vẻ tức giận!"
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
- Chương 6: Xuyên Qua (6)