Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Khả Nhân đem tất cả măng bỏ vào trong không gian, chờ đến khi sắp về tới nhà thì chuyển một cái giỏ ra.

Sau khi đào măng xong, Hứa Khả Nhân chặt những cây trúc hơi nhỏ ở trong rừng và mang vào trong không gian, sau khoảng nửa tiếng chặt, Hứa Khả Nhân cũng cảm thấy như vậy đã đủ rồi, nên cô cầm lấy con dao phay và giỏ rồi dùng ý niệm đi vào trong không gian.

Đã nửa ngày cô không đến, nơi nay lại có sự thay đổi, những hạt giống dược liệu gieo trồng trước đó đã nảy mầm xanh mơn mởn.

Hứa Khả Nhân cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi bước tới đống trúc ở trước mặt, trong lòng thầm nghĩ đem chúng nó chặt thành từng đốt rồi cắm xuống đất, chỉ thấy những cây trúc vẫn luôn nằm im lìm dưới đất, trong nháy mắt từng cái một tự động cắm vào đất rồi tạo thành một vòng tròn.

Vòng tròn này không lớn nhưng cũng rộng rãi để nuôi vài con gà. Thấy hàng rào nhanh như vậy đã được dựng đúng theo ý tưởng của cô, trong lòng Hứa Khả Nhân vẫn không khỏi kinh ngạc, thật là thú vị, giống như một phép màu!

Lần này hàng rào trong không gian cũng đã làm xong, cô thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn tìm được nhiều măng non như vậy, buổi thu hoạch đầy ắp.

Khóe miệng Hứa Khả Nhân vẫn luôn nhếch lên trong suốt quãng đường về nhà. Sau khi về đến nhà, cô bóc từng lớp vỏ măng ra, cắt thành vài miếng rồi rửa chúng trong nồi nước, buổi tối cô định ăn măng xào thịt, số măng còn lại cô liền trực tiếp phơi khô chúng để thành măng khô.

Hứa Khả Nhân cả buổi chiều không khi nào rảnh tay, cô mệt mỏi đến mức đau lưng và khi cô hoàn thành công việc cũng là thời gian tan làm.

Nghỉ ngơi một lúc, Hứa Khả Nhân cầm dao cắt một miếng thịt khô nhỏ, thật ra cô muốn dùng thịt tươi trong không gian ra để xào măng, nhưng đáng tiếc là cô không lấy ra được, vì cô không biết nói như thế nào về nguồn gốc của nó.

Đây là nỗi buồn khi có bảo vật nhưng không thể dùng nó.

Cũng may cô đã nghĩ ra cách giải quyết, ngày mai cô sẽ lấy cớ đi một chuyến trên phố, muốn gì cũng đều sẽ có.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, nhưng thao tác của Hứa Khả Nhân cũng không chậm, đem thịt khô rửa sạch một chút, rồi cho vào nồi luộc với lửa lớn đợi đến khi mềm mới vớt ra rửa một lần nữa, cắt thành lát mỏng.

Miếng thịt khô này chắc là thịt ba chỉ, thịt và mỡ đan xen nhau, Hứa Khả Nhân nhỏ một ít dầu thực vật vào nồi để làm nóng, đến khi nồi nóng liền cho những miếng thịt khô đã cắt sẵn đặt vào bên trong rồi xào chúng.



Khi thời gian trôi qua, phần mỡ thừa trên miếng thịt khô từng chút từng chút một chảy ra, mùi thơm đặc trưng của thịt khô cũng tỏa ra một ít. Chờ đến khi thịt khô vàng đều cả hai mặt, Hứa Khả Nhân cho gừng và tỏi đã sơ chế vào, đổ một ít rượu gạo vào trong để làm tăng hương vị rồi xào lại lần nữa.

Cho măng đang rửa trong nước lạnh vào, cùng với lượng gia vị vừa phải, xào qua vài lần rồi cho ít nước vào trong nồi, rồi đậy nắp nồi lại đun một lúc cho măng chín là có thể ăn rồi.

Chỉ có một món thì có chút đơn điệu, Hứa Khả Nhân lại lấy hai miếng dưa muối ra và xào thành một đĩa.

Đồ ăn tốt như vậy, Hứa Khả Nhân cũng không muốn tự làm khổ mình, chuẩn bị bữa tối ăn cơm, nên múc hai bát gạo bỏ vào nồi cơm để nấu.

Khi cơm sắp chín tới, thì Trương Viễn cũng đã tan làm và trở về nhà. Thấy người anh dính đầy bùn đất, Hứa Khả Nhân đi vào phòng đem cho anh một bộ quần áo mới may và một chiếc quần cũ, bảo anh rửa mặt một chút rồi thay quần áo ra ăn cơm tối.

Trương Viễn nhận lấy quần áo, cũng không thèm nhìn chúng liền đi tắm.

Sau khi chuẩn bị xong, Hứa Khả Nhân đã múc cơm vào bát và ngồi ở bàn chờ anh.

Bóng dáng cao lớn của anh vừa bước vào cửa, Hứa Khả Nhân liền “Phụt” một tiếng mà cười phá lên.

Chỉ thấy Trương Viễn đang mặc một chiếc áo khoác và một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, hai cái đó mặc ở trên người càng làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh.

Còn về phần thân dưới một lời khó có thể diễn tả, anh mặc một chiếc quần màu xám dài rộng, có một miếng vá lớn ngay ở đầu gối và mông, nhưng ống quần còn hơi ngắn một đoạn. Làm lộ ra một phần cổ chân màu đồng của anh.

Cách ăn mặc như thế này, đặc biệt giống như một chú hề biểu diễn trên sân khấu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.

Nhưng chủ nhân làm cho người khác thấy buồn cười lại không hề vui một chút nào.

Anh biết Hứa Khả Nhân hai ngày nay đã may quần áo mới cho mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »