- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
- Chương 4: Xuyên Qua (4)
Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
Chương 4: Xuyên Qua (4)
Trong lòng tự an ủi, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cô hiện tại rất yếu, nguyên chủ bởi vì bị nhà mẹ ruột hành hạ mà suy dinh dưỡng nghiêm trọng, mặc dù đã mười tám tuổi, nhưng còn chưa có kinh nguyệt.
Lại bởi vì cô ấy đâm vào cửa tự sát chảy rất nhiều máu, vơid cả nguyên chủ không còn có ý niệm sống sót, cho nên cô mới tới đây.
‘ ục ục, ục ục, ’ cũng không biết cô đã hôn mê bao lâu, hiện tại rất đói bụng, vừa nghic đến, không gian của chính mình cũng đi theo, nhưng hiện tại đồ vật bên trong còn không thể lấy ra.
Nếu không cẩn thận mà bị người khác thấy lúc đang ăn thì khó mà giải thích.
Huống chi, hiện tại cô cũng không biết là đói hay là do đập cửa chảy máu quá nhiều, toàn thân mềm nhũn, cả người cũng không có chút sức lực nào, cho dù lấy đồ ăn ra cũng là rất khó khăn khi đưa đồ ăn vô trong miệng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt với đôi mắt khao khát, cô chỉ có thể hy vọng rằng ai đó sẽ đến và cho cô một miếng ăn.
Vừa mới nghĩ tới, cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Hai ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau, cả hai đều sững sờ.
“Em đã tỉnh!”
Thu hồi tầm mắt, Trương Viễn bưng một cái bát sứ thô to đi vào, đặt bát lên ngăn kéo tủ đầu giường, hơi ôm cô nâng lên, để cô tựa lưng vào trong lòng anh.
Hứa Khả Nhân đột nhiên thân mật với một người đàn ông xa lạ, cô giật mình và vô thức vùng vẫy. Nhưng cô lại bị người đàn ông giữ chặt.
“Ngoan, nghe lời, thân thể em không thể động đậy, ngay cả bát cơm cũng không cầm lên được, chỉ có thể tạm thời dựa vào anh."
Nói đến đây, Trương Viễn đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm.
“Tuy nhiên, nếu em thực sự muốn làm điều gì đó, anh sẽ không ngại thỏa mãn em khi em khoẻ lại!"
“Hừ, đồ biếи ŧɦái!” Hứa Khả Nhân bị Trương Viễn lời nói vô liêm sỉ làm đỏ mặt, nhìn bộ dạng của anh trung thực, không ngờ vừa mở miệng nói ra liền biến thành lưu manh.
“Vợ, em không được nói bậy, chúng ta đã là vợ chồng, vợ chồng nói những lời này cũng là bình thường, thôi, nếu em không muốn nghe, vậy anh cũng không nói nữa, nào, há miệng ra và uống bát canh gà trước đi.”
Thấy Hứa Khả Nhân sắp mất bình tĩnh, Trương Xa vội vàng bưng bát đến bên miệng cô, một mùi súp gà nồng nặc xộc vào mũi cô, những con giun tham ăn trong miệng cô đều bị câu ra.
Hứa Khả Nhân rất muốn cứng rắn, nhưng bụng quá đói, thân thể này đã hai ngày không ăn, hiện tại đưa thức ăn tới miệng, thân thể phản ứng còn nhanh hơn não bộ.
Khi cô định thần lại, một miếng súp gà thơm phức đã ở trong miệng cô.
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, vợ của người đàn ông này, Hứa Khả Nhân mặc kệ tất cả húp nốt phần canh gà còn lại mà không chậm lại.
Trương Viễn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn người trong lòng đang híp mắt thưởng thức món canh gà thơm ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn như hạt dưa, lông mi dài, đôi mắt to long lanh, khi nhìn cô, anh dường như có thể nói chuyện.
Chỉ là quá gầy ảnh hưởng đến nhan sắc, trên người không có thịt, toàn là xương.
Bác sĩ nói cô bị thương nặng có thể không tỉnh lại, nhưng anh không tin, anh không muốn mất đi người vợ mà anh vất vả mới cưới được.
Ở tất cả sự phản đối của mọi người, anh đã cầu xin chú Đổng nhân sâm hoang dã hai trăm năm tuổi để kéo dài sự sống cho cô.
May mắn thay, ông trời vẫn ưu ái cho anh và để anh giành lại cô từ tay tử thần.
Khi anh mở cửa và bắt gặp ánh mắt của cô, không ai biết anh đã kích động đến mức nào.
Sau khi uống canh gà, Hứa Khả Nhân liếʍ môi, cảm thấy có chút không hài lòng. Cô cảm thấy bụng mình vẫn còn hơi trống rỗng.
Trương Viễn đem Hứa Khả Nhân đặt trở lại trên giường nằm xuống, nhẹ nhàng gãi gãi cái mũi của cô nói, "Em hôn mê quá lâu, một lúc không thể ăn nhiều, trong phòng bếp anh có nấu cháo gạo kê cho em, đợi lát nữa anh đút cho em ăn."
Hứa Khả Nhân cũng biết Trương Viễn nói đều là đúng, vốn dĩ tỳ vị của nguyên chủ rất yếu, ăn nhiều một chút sẽ đau bụng rất lâu, nguyên nhân duy nhất dẫn đến triệu chứng này là do nguyên chủ ăn không đủ no cả ngày dài và đã quá đói.
Muốn chữa trị triệu chứng này, chỉ có thể ăn ít ăn nhiều bữa, từ từ điều chỉnh.
“Anh này, nói gì thì nói, nhưng đừng chạm vào tôi.” Hứa Khả Nhân cau mày, trừng mắt nhìn người đàn ông vừa cạo mũi lại đang muốn sờ đầu cô.
Nếu cô có sức khỏe tốt, cô đã ném anh qua vai, để người đàn ông này nếm trải sức mạnh của cô.
Thấy Hứa Khả Nhân thực sự tức giận, Trương Viễn ngừng trêu chọc cô và bắt đầu nói về chuyện chính.
“Em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh đi tìm người cho đến xem cho em."
Nói xong, đứng dậy đắp chăn cho cô, Trương Viễn rời đi.
Hứa Khả Nhân ở một mình và không có gì để làm, cô bắt đầu xem xét đồ đạc trong nhà.
Phòng không lớn, kê một chiếc giường 1m5 phía dưới, cạnh đầu giường đặt một chiếc tủ ngăn kéo cao khoảng 1m2.
Đối diện với giường là một chiếc tủ quần áo lớn có cửa đôi, cao 2m, hai thứ này tuy không sơn nhưng nhìn chất lượng gỗ có thể biết không phải người bình thường nào cũng có thể mua được.
Ngoài chiếc chăn bông hơi cũ nát trên giường, tủ quần áo lớn và tủ ngăn kéo đều là đồ nội thất mới được làm.
Trên tủ 5 ngăn có gương, lược, dầu, kem dưỡng và hai dải ruy băng đỏ, những đồ dùng của phụ nữ này cũng mới nguyên chưa sử dụng.
Nhìn vào bức tường, nửa mét trên mặt đất là đầy đá bóng loáng, nửa mét phía trên không phải là đất, mà là những viên gạch màu xanh khó có được ở thời đại này.
Mái nhà làm bằng ba khúc gỗ dài hình trụ dày bằng hai bắp đùi người lớn đóng thành kiềng để đỡ tâm xà nhà, còn lại hơn mười khúc gỗ được xếp thành hàng cách nhau chừng nửa mét, cỏ lau được trải lên trên, bùn cùng rơm hỗn hợp bùn đất, cuối cùng là mái ngói.
Loại nhà này kiên cố bền vững, không sợ bão tuyết, mái nhà cũng sẽ không dột.
Ở nơi nghèo nàn và lạc hậu này, không ai có thể xây dựng một ngôi nhà như vậy cho dù đó là những hộ gia đình giàu có trong thôn.
Tuy nhiên, điều khiến Hứa Khả Nhân tò mò hơn là cha Trương và mẹ Trương rõ ràng là thiên vị con trai út của họ, tại sao họ có thể đưa một ngôi nhà tốt như vậy cho Trương Viễn.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Trọng Sinh
- Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
- Chương 4: Xuyên Qua (4)