Chương 30: Đánh Người (2)

Sau khi phản ứng lại, Trương Viễn nhanh chóng bước tới và nắm lấy bàn tay mà cô đã đánh bà Vương, đưa nó ra trước mắt và nhìn kỹ, thấy lòng bàn tay có chút đỏ, Trương Viễn đau lòng thổi thổi. Trong miệng vẫn không quên trách móc.

“Em đánh bà ta làm gì? Nếu muốn giáo huấn người thì nói với anh một tiếng, bà ta da mặt dày, làm em đau tay thì sao!"

Hứa Khả Nhân cười nói: "Em không nhịn được liền động tay, sau này em sẽ chú ý, trực tiếp cầm cây gậy, như vậy thì sẽ không làm đau tay!"

“Ồ!”

Mọi người ồ lên, có thể giải thích như vậy sao, tình huống bình thường không phải nói lần sau sẽ không đánh nữa sao!

Trưởng thôn cũng giật giật khoé mắt, khi nhìn rõ mặt Hứa Khả Nhân, ông mới nhận ra cô con dâu trẻ tuổi đột nhiên lao ra đánh bà Vương chính là cô vợ mới cưới của Trương Viễn.

Chẳng phải cô cháu dâu này tay không thể nhấc vai không thể gánh sao, là một người ốm yếu sao, hiện tại nhìn tư thế đánh người của cô, không giống như một người bệnh ốm yếu.

“Con hồ ly tinh chết tiệt, giữa ban ngày ban mặt lại dụ dỗ đàn ông trước mặt nhiều người như vậy, lại còn đánh người lớn tuổi, thật sự rất mất dạy, thôn trưởng, mọi người, câc người mau nhìn xem, con hồ ly tinh này đang ức hϊếp người!"

Ngay khi bà Vương hoàn hồn sau cú sốc vì bị đánh, bà ta đã nghe thấy những gì Trương Viễn và Hứa Khả Nhân nói.

Bà ta tức giận đến mức phun nước bọt vào người Hứa Khả Nhân. Thấy vậy, Hứa Khả Nhân lại bước tới và tát bà Vương thêm vài cái nữa, cho đến khi mặt bà ta sưng tấy lên rất nhiều.

Bà Vương có bao giờ chịu tổn thất lớn như vậy đâu, từ trên má truyền đến một trận nóng rát, khiến bà hoàn toàn tức điên lên!

Bà ta hét lên một tiếng lớn, lao về phía Hứa Khả Nhân, Hứa Khả Nhân nhìn thấy thế liền vội vàng trốn sang một bên, cả người bà Vương ngã xuống đất.

Những người xung quanh xem náo nhiệt, có người trước đó đã bị bà Vương bắt nạt, tất cả đều vỗ tay khen ngợi.



Con trai út của bà Vương thấy mẹ ruột vẫn luôn hung hãn của mình lúc này đang bị người khác bắt nạt, anh ta sợ hãi trốn qua một bên, không dám hó hé một tiếng.

Thấy bà Vương cũng đã bị giáo huấn đủ rồi, thôn trưởng liền xua tay với Hứa Khả Nhân, "Được rồi, lần này bà ta đã bị chịu thiệt rồi, về sau chắc sẽ không nói bậy nữa, lần này tạm tha cho bà ta đi!"

Rốt cuộc làm lớn chuyện, lại ở cùng một thôn, nói ra cũng không hay ho gì!

Nghe thấy vậy, Hứa Khả Nhân rất nể mặt trưởng thôn, cô thực sự không động thủ đánh bà Vương nữa.

Bà Vương cảm thấy chính mình không phải là đối thủ của Hứa Khả Nhân, đứa con trai yêu quý của bà thấy bà bị bắt nạt cũng không chịu tới giúp đỡ.

Ánh mắt bà ta lại nhìn về phía trưởng thôn, hôm nay bà chịu tổn thất lớn như vậy, không thể để cho người phụ nữ này vô cớ đánh bà được!

Trong lòng nghĩ như vậy, bà Vương lại lao về phía trước, nhưng lần này bà không lao về phía Hứa Khả Nhân, mà là lao về phía trưởng thôn.

Trưởng thôn hoảng sợ, theo bản năng đá tới, ngay sau, “đùng” một tiếng, thân thể bà Vương bị đá ra xa.

Hứa Khả Nhân chớp chớp mắt, nhìn bà Vương đang nằm như chó chết trên mặt đất, cùng trưởng thôn có chút chột dạ, trong lòng đột nhiên có chút đồng tình với bà lão này!

Tuy nhiên, cô không muốn tiếp tục đứng ở đây bị người nhìn như một con khỉ già, vì vậy cô bước đến gần bà Vương và ngồi xổm xuống, nói với giọng đều đều không chút phập phồng.

“Tôi là cô vợ nhỏ của Trương Viễn, đúng rồi, tôi cũng là con gà mái không đẻ trứng và là người đàn bà ốm yếu, trong miệng của bà và con trai bà. Vừa rồi rất nhiều người nghe thấy lời bà mắng tôi và Trương Viễn, cũng đã vu khống vợ chồng chúng tôi rồi. Nếu không muốn ăn cơm miễn phí, xin hãy động não suy nghĩ nghiêm túc lại đi.”

Dừng một chút, cô nhìn Trương Căn Bảo, người cũng đang nằm trên mặt đất như một con chim cút.