Chương 3: Xuyên Qua (3)

Đi ngang qua một tiệm thuốc, cô nhận ra rằng vẫn còn những loại thuốc mà cô chưa mua, vì vậy cô không một chút do dự mà đi thẳng vào tiệm thuốc, cho đến khi cô đổi tất cả số tiền trên người lấy những loại thuốc thường dùng, cô mới kết thúc chuyến mua sắm hôm nay.

Đi ngang qua một con hẻm vắng người, tránh đi camera, Hứa Khả Nhân cho tất cả đồ đạc trên xe bán tải vào trong không gian.

Khi nhìn thấy đống đồ trong góc phòng, cô liền vỗ đầu tự mắng mình sao lại quên mất một việc quan trọng như vậy.

“Phải làm sao bây giờ!”

Hứa Khả Nhân tỏ ra ảo não, phải biết rằng những người bạn cùng phòng trong ký túc xá của cô đều là những người rất khó ở chung, cô nhất định là người đầu tiên bị nghi ngờ khi đồ vật bị mất.

Mặc dù bây giờ những đồ vệ sinh cá nhân này đúng là đang ở trong không gian của cô, nhưng cô không phải cố ý lấy chúng không chịu trả lại, trong lòng cô rất rối rắm.

Làm thế nào mà những thứ trong không gian có thể được đặt trở lại mà không ai nhận ra.

Một đường suy nghĩ cách giải quyết, cô đi đến tầng dưới của ký túc xá mà không biết.

Hứa Khả Nhân từ từ leo lên lầu, cả ngày hôm nay cô đã chạy không ngừng nghỉ, nên cô rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi.

“U, đây là ai đây, một ngày không thấy bóng người, cô đi nơi nào vui vẻ đi!"

Ngay khi lên đến tầng ba, trước khi cô kịp lấy lại hơi, một giọng nói mỉa mai vang lên từ đỉnh đầu Hứa Khả Nhân.

Không cần ngẩng đầu lên, chỉ cần nghe thấy giọng nói, Hứa Khả Nhân liền biết người đang nói chuyện là một trong những người bạn cùng phòng của cô.

Cơ thể cô vô thức cứng đờ, nghĩ đến đồ vệ sinh cá nhân trong không gian, Hứa Khả Nhân tự biết mình đuối lý, nên không nói lời nào.



Lúc này, một thanh âm khác theo sau vang lên: "Cùng cô ta nói nhảm làm cái gì, không nghĩ tới, nhìn như một người trung thực, lại lén lén lút lút đi trộm đồ người khác."

“Tôn Lệ Lệ, cô đã bao giờ nghe câu nói, "Bạn là người như thế nào, bạn sẽ đem người khác xem thành như thế!"" Vốn dĩ cô không muốn để ý đến họ, nhưng người này nói chuyện thật quá đáng.

Cô đã thấy nhiều người chỉ tay vào mình sau khi nghe những lời của Tôn Lệ Lệ.

Xung quanh có nhiều người như vậy, nếu thực sự bị Tôn Lệ Lệ buộc tội danh ăn trộm, về sau cô đừng nghĩ đến việc ngẩng đầu lên.

Hứa Khả Nhân hiện tại cũng có chút khó xử, chuyện này cô là người sai trước, hiện tại đồ vật đang nằm trong không gian của cô, mặc dù chỉ có một mình cô biết chuyện này, nhưng cô cắn rứt lương tâm nên không có tự tin dỗi lại bọn họ!

Lặng lẽ ngáp một cái, hốc mắt ươn ướt, ôi thôi, cô vẫn nên về nghỉ ngơi một lát đi, chờ bọn họ ngủ say đem đồ đạc trả lại không để ai phát hiện, cùng lắm sẽ bị xem như một sự kiện siêu nhiên mà thôi.

Đó là một kế hoạch tốt, nhưng tiếc là có người không muốn cô làm như vậy.

“Đồ quê mùa, mày gọi ai là kẻ trộm!"

Trước công chúng bị Hứa Khả Nhân nói như vậy, Tôn Lệ Lệ tức giận liền lao tới cùng Hứa Khả Nhân đánh nhau.

Hứa Khả Nhân khéo léo tránh được lực đẩy của Tôn Lệ Lệ, lại không để ý bóng người đang lao về phía mình theo đường chéo, bị đâm trúng, cả người theo đà ngã xuống lầu.

“A!”

Trước khi chìm vào bóng tối, ý thức cuối cùng, là tiếng hét chói tai ở xung quanh và chất lỏng ấm áp chảy xuống trán.

Hứa Khả Nhân đã có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ hiện lên ký ức về một cô gái mười tám tuổi vụt qua tâm trí cô.



Hứa Khả Nhân như đang xem phim, cô gái nhỏ từ nhỏ mỗi ngày đều bị cha và mẹ kế đánh mắng, đi làm ruộng kiếm công điểm, lên núi đốn củi, một năm 365 ngày đều không ngừng nghỉ.

Cho đến khi cơ thể ngày một sa sút và suy yếu dần, đến khi được chẩn đoán rằng nếu không được chăm sóc đúng cách có thể sẽ không có con, cô gái tuyệt vọng.

Khi mẹ kế đổi 30 quả trứng gà làm cô gái đó gả cho con thứ ba nhà họ Trương.

Cô gái cuối cùng cũng có lại một tia hy vọng, nhưng quãng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, vừa bước vào cổng nhà họ Trương, cô đã phải đối mặt với cảnh phân gia, cha mẹ Trương cướp sạch đồ đạc với lý do gia đình ông không có con nối dõi.

Cô gái hoàn toàn đau lòng, không còn muốn sống nữa, nhân lúc mọi người không chú ý, cô không chút do dự xông thẳng vào cửa nhà họ Trương.

Giây phút ấy, Hứa Khả Nhân cảm nhận rõ ràng khát khao được giải thoát của cô gái đó.

Hứa Khả Nhân đã tỉnh được một lúc rồi, cô chỉ nằm đó bất động, đôi mắt đờ đẫn trống rỗng.

Có phải ông trời đang đùa giỡn với cô không, mới vừa rồi cô còn mừng rỡ vì mình đã sống sót sau tai nạn.

Không ngờ một giây sau niềm vui tột độ lại hóa thành nỗi buồn, hóa ra đó không phải là cô đã sống lại, mà là cô tỉnh lại trên thân thể của người khác.

Cô gái mà cô nhìn thấy trong giấc mơ hóa ra là chủ của cơ thể này.

Thật ra, cô nên nghĩ rằng nếu mình rơi từ tầng ba xuống, cho dù không chết từ một nơi cao như vậy, cô cũng không khá hơn bao nhiêu.

Dù bây giờ cô đã thay đổi chỗ ở nhưng chỉ cần sức khỏe của cô vẫn tốt thì không có gì là cô không vượt qua được.

Huống chi, nơi này khắc nghiệt, so với tận thế tốt hơn nhiều.