Chương 16: Dàn Xếp (10)

“Không có việc gì, cô chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được!"

Hứa Khả Nhân và Trương Viễn nhìn nhau, sự buồn bã vừa lóe lên trong mắt người đàn ông cao to vừa rồi không thoát khỏi đôi mắt của họ.

Bất quá, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của người khác, anh ta không nói, bọn họ cũng không thể vạch trần vết sẹo của anh ta đúng không?

“Vị này đại ca, gặp được chính là có duyên, nếu cảm thấy đáng giá, thì vợ chồng chúng tôi mời anh một bữa cơm, coi như chúng ta làm bạn với nhau." Trương Viễn chân thành mời.

Người đàn ông cao to này không phải loại người ba hoa, trong lòng cũng muốn làm bạn với cặp đôi này nên rất sẵn lòng đồng ý.

Trương Viễn đỡ Hứa Khả Nhân ngồi xuống bàn, đi đến quầy gọi thêm một bát mì, vài món ăn và một chai rượu, sau đó ngồi xuống nói chuyện phiếm với người đàn ông kia.

Trong lúc trò chuyện, hai người biết được người đàn ông cao to này tên là Hứa Bưu, người khác gọi anh ta là anh Bưu, năm nay ba mươi hai tuổi, là lái xe trong đội vận chuyển.

Hứa Bưu cũng là một người đáng thương, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, từ khi có ký ức thì anh ta đã sống ở huyện, dựa vào bản lĩnh của chính mình mà xin vô làm tài xế chạy đường dài ở trong đội vận chuyển.

Bởi vì là một đứa trẻ mồ côi, nên anh ta thường rất cố chấp với đồ ăn, anh ta là một người thích thịt, không có thịt liền không vui.

Lương tháng trừ tiền ăn uống ra cũng chẳng còn bao nhiêu nhưng vì lương cao nên nhiều người giới thiệu cho anh ta đối tượng.

Sau này, anh ta nghĩ mình không còn trẻ nữa nên đã kết hôn với một người phụ nữ do bà mối giới thiệu, sau khi kết hôn, cuộc sống của anh ta bình đạm trôi qua không chút sóng gió.

Tức là mỗi khi lãnh lương, vợ anh ta sẽ là người đầu tiên đến xưởng để thanh toán lương cho anh ta.



Này cũng không có gì, chịu đựng mà qua đi, không ngờ trước đó một tháng, anh ta chạy đường dài một tháng, mệt mỏi về đến nhà thì phát hiện trong nhà đã trống không, thậm chí nhà cũng thành của người khác.

Dò hỏi xung quanh, anh ta mới biết vợ của anh ta đã bỏ trốn theo ai đó.

Nản lòng trở về nhà xưởng, lại thêm một đả kích nữa ập đến, hóa ra hôm trước cô vợ đã bỏ trốn của anh ta đã ứng trước nửa năm tiền lương với nhà xưởng.

Chỉ vì kết hôn, mà đã gây cho anh ta rất nhiều tổn thất.

Sau khi nghe Hứa Bưu kể lại, Hứa Khả Nhân và Trương Viễn đều im lặng, người này dường như thực sự rất khổ sở, không hiểu sao trong lòng họ có một cảm giác cân bằng kỳ lạ.

Quả nhiên, không có đối lập liền không có tổn thương, so sánh với hai người bọn họ, mặc dù cha không thương mẹ không yêu, nhưng ít nhất bọn họ cũng có nhà có tiền, đối lập như vậy chẳng phải Hứa Bưu thảm hại hơn sao!

“Anh Bưu, tại sao anh lại không tìm vợ mình sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, ít nhất hãy lấy lại tiền chứ?"

“Tôi đương nhiên tìm?” Hứa Bưu nhấp một ngụm rượu, dùng sức lau mặt, sau đó nói tiếp.

“Đã tìm được người, nhưng trên người lại không có còn tiền, ngày thứ ba sau khi chạy trốn, tiền đã bị bọn ăn trộm lấy đi rồi. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta uống rượu đi."

Hứa Bưu nâng ly rượu và chạm vào ly của Trương Viễn. Những chuyện đó đã xảy ra rồi, anh ta không có cách nào ngăn cản, tương lai anh ta vẫn phải tiếp tục, níu lấy những gì đã mất, đây không phải phong cách của anh ta.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Khả Nhân và Trương Viễn có ấn tượng tốt về Hứa Bưu, người đàn ông này trông hung dữ, nhưng anh ta có điểm mấu chốt của mình, anh ta không phàn nàn và rất cởi mở.

Khi biết Hứa Khả Nhân cùng họ với mình, anh ta nhất quyết muốn kết bái với Hứa Khả Nhân, vì không thể lay động được anh ta nên đành phải sửa lại gọi là anh hai.



Bữa ăn này chủ và khách đều ăn rất tận hứng, trước khi chia tay, Hứa Khả Nhân đã đưa cho Hứa Bưu 50 đồng tiền để giải quyết việc khẩn cấp trước, nhưng Hứa Bưu từ chối không nhận.

“Em gái, tâm ý của hai người anh nhận, tuy rằng anh cũng không có tiền đồ gì cả, nhiều năm lăn lộn ở ngoài xã hội anh quen biết cũng không ít, hai người đừng lo lắng cho anh, cứ như vậy đi, khi nào anh bận việc xong anh sẽ đến nhà các em chơi."

Vừa nói, Hứa Bưu vừa vẫy tay, vài bước liền hòa vào đám người.

“Đẹp trai quá!” Nhìn bóng lưng tuấn tú của Hứa Bưu, trên mặt Hứa Khả Nhân tràn đầy si mê, khiến Trương Viễn ở một bên cảm thấy rất khó chịu, sắc mặt xanh mét, anh nghiêng người, chắn tầm mắt của Hứa Khả Nhân.

“To con như vậy, có cái gì đẹp, nếu em thích như vậy, anh cũng có thể luyện. "

“Vậy thì quên đi,” Hứa Khả Nhân tưởng tượng ra khuôn mặt đầy râu của Trương Viễn, cánh tay và đùi đầy cơ bắp, ngực còn to hơn cô, không khỏi rùng mình, hình ảnh đó thật là bắt mắt, cô vẫn thích cơ bụng tám múi, có cảm giác lưu sướиɠ.

Nhìn thấy biểu tình muốn ói ra trên mặt Hứa Khả Nhân, Trương Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực anh cũng có chút thích bộ dáng hiện tại của mình.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Hứa Khả Nhân nhìn trời, không có điện thoại di động, cũng không biết mấy giờ, cô phải tìm cách mua một cái đồng hồ để đeo.

Cô nhớ rõ trước khi xuyên qua một ngày, trong túi đồ lớn mua ở đợt giảm giá ở siêu thị, hình như cô được tặng một chiếc đồng hồ có kiểu dáng cũ, khi trở về cô phải kiểm tra xem có còn ở đó hay không.

“Chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước, sau đó đến Cung Tiêu Xã." Trương Viễn có mục tiêu rõ ràng, một trong những mục tiêu quan trọng nhất của anh hôm nay là lấy được giấy đăng ký kết hôn, để có thể chuyển hộ khẩu của Hứa Khả Nhân vào sổ hộ khẩu của mình.

Hai người đi đến văn phòng đăng ký kết hôn rồi nộp tài liệu chứng mình, giấy đăng ký kết hôn nhanh chóng được làm xong.

Lợi dụng Trương Viễn không chú ý, Hứa Khả Nhân đã bí mật đưa một nắm kẹo cứng trái cây cho người dì đã giúp họ làm thủ tục đăng ký kết hôn, tất nhiên, Hứa Khả Nhân đã mua loại kẹo này từ chợ đầu mối trước đó. Đối với những cái khác có nhãn hiệu không phù hợp với niên đại này, Hứa Khả Nhân sẽ không lấy ra.