Chương 14: Dàn Xếp (8)

“Ai nói không phải đâu? Hai vợ chồng họ quan hệ rất tốt, vừa mới tiến vào, người đàn ông kia đã đỡ vợ của mình vào cửa!"

Đây là một trong số ít người trong tiệm nhìn thấy Hứa Khả Nhân được Trương Viễn dìu vào tiệm cơm.

Những ánh mắt chỉ trỏ và mỉa mai rơi vào người cô ta, nếu có một cái hố trên mặt đất, chắc chắn Dương Ái Hoa đã chui vào mà không nói một lời.

Không ngờ, sau một thời gian dài không gặp, Trương Viễn đã kết hôn, người ta nói cô là một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ, mọi kế hoạch đều đã thất bại, khiến cô mất mặt.

Không nói đến Dương Ái Hoa, ngay cả Tiết Chí Huy, người đã giúp Dương Ái Hoa bênh vực, bây giờ hối hận đến không được.

Anh ta là công nhân chính thức trong nhà máy sắt thép, lần này sở dĩ anh ta đứng ra giúp Dương Ái Hoa nói chuyện là có lý do, nghe nói bên trên muốn tuyển chọn tổ trưởng, điều kiện đầu tiên để tuyển chọn tổ trưởng là phải có uy tín trước quần chúng. Nên khi thấy chuyện như vầy, liền đứng lên tìm cách giúp đỡ bênh vực kẻ yếu, ai ngờ lại quăng ngã xuống mương!

Chính là đáng tiếc, anh ta lần này gặp phải chính là vợ chồng Hứa Khả Nhân cùng Trương Viễn, không những làm cho tính toán của anh ta không thành công, ngược lại còn gây ra không ít phiền toái.

Anh ta đã không đạt được những gì anh ta muốn, mà còn công khai cùng mặt trên đối nghịch. Nếu lời này truyền đến nhà máy, đừng nói là vị trí tổ trưởng mà anh ta hằng mơ ước, ngay cả bản thân anh ta cũng phải bị trừng phạt.

Nghĩ về điều này, Tiết Chí Huy liền hận Hứa Khả Nhân, Trương Viễn và Dương Ái Hoa.

Đặc biệt là Dương Ái Hoa, ai bảo cô ta không biết tự kiềm chế, cả gan đi quyến rũ một người đàn ông đã có gia đình, để anh ta phán đoán sai, từ đó đưa ra quyết định không có lợi cho bản thân.

Tuy nhiên, điều anh ta cần phải cân nhắc bây giờ là làm thế nào để lặng lẽ rời đi dưới con mắt của nhiều người như vậy.

Dương Ái Hoa không biết mình bị người khác ghét bỏ, cô ta vẫn muốn giãy giụa.



“Anh Viễn, cô ấy nói là thật sao, anh thật sự đã kết hôn?"

Người đàn ông mà cô ta không có được, lại có thể bị một người phụ nữ thoạt nhìn có vẻ ốm yếu cướp đi.

“Kết hôn rồi còn phải báo cáo với cô!” Trương Viễn thậm chí còn không thèm bố thí cho những người không quan trọng, anh chỉ lạnh lùng nói vài câu, cũng không thèm nhìn cô ta.

Lúc này anh đang rất phấn khích, bởi vì Hứa Khả Nhân đã công khai thừa nhận anh là người đàn ông của cô, điều này khiến anh vui sướиɠ hơn bất kỳ lời nói ngon ngọt nào.

Hứa Khả Nhân bị ánh mắt thiêu đốt của Trương Viễn nhìn, cô cảm thấy có chút không thích hợp, người đàn ông này lại phát điên cái gì vậy, ở nơi công cộng, cô luôn có ảo giác bị Trương Viễn lột sạch quần áo.

Dương Ái Hao bị Trương Viễn chế giễu không thương tiếc, trong lòng nảy sinh oán hận, cô, một cô gái thành phố, coi trọng đôi chân lấm lem bùn đất của Trương Viễn là vinh hạnh của anh.

Không ngờ cuối cùng lại mất hết thể diện, tất cả những chuyện này đều là do Hứa Khả Nhân, nên Trương Viễn mới bỏ rơi cô.

Dương Ái Hoa càng nghĩ về điều đó, cô ta càng cảm thấy điều đó có thể rất đúng, cả người cô ta đều đi vào ngõ cụt.

Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Hứa Khả Nhân sẽ không biết mình đã bị gϊếŧ bao nhiêu lần. Bắt gặp ánh mắt của Dương Ái Hoa, Hứa Khả Nhân khẽ mỉm cười, tràn đầy khıêυ khí©h.

Dương Ái Hoa đột nhiên bị tức giận đến không còn đầu óc. "Con cɧó ©áϊ chết tiệt này, dám dụ dỗ anh Viễn của tôi, đi chết đi, chết đi…...."

Vừa la hét, Dương Ái Hoa vừa ném lao vào Hứa Khả Nhân như một bà điên, giơ tay muốn đánh vào mặt Hứa Khả Nhân.

Bởi vì cô ta cách Hứa Khả Nhân quá gần, thấy tay cô ta sắp chạm vào mặt Hứa Khả Nhân, Hứa Khả Nhân muốn trốn đi, lại phát hiện thân thể của cô nặng nề, tựa hồ trốn không được, liền nhớ tới thân thể này không phải giống như đời trước khỏe mạnh, mà là thân thể tàn tạ!

Hứa Khả Nhân trong lòng không khỏi kêu khổ, Dương Ái Hoa này tựa hồ có hai tay lực lượng, không biết thân thể nhỏ bé của cô có thể chống đỡ được hay không.



Trong khi Hứa Khả Nhân đang suy nghĩ lung tung, một bóng người lập tức đi tới chỗ Hứa Khả Nhân, duỗi một chân ra, không chút do dự đá người ra xa hai mét.

Hứa Khả Nhân thấy rõ người tới, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, nghĩ tới đây, cô lén lút nháy mắt với Trương Viễn.

Theo tiếng "chạm" của cơ thể con người rơi xuống đất và tiếng hét của một người phụ nữ, Hứa Khả Nhân cũng rơi vào vòng tay của Trương Viễn, Trương Viễn hiểu ra và thay đổi khuôn mặt ngay lập tức.

“Khả Nhân, em làm sao vậy, đừng dọa anh, Khả Nhân, Khả Nhân…...."

Một loạt biến cố khiến tất cả mọi người trong tiệm đều mờ mịt. Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Không phải người phụ nữ tên Dương Ái Hoa đã bị đá bay đi sao? Như thế nào người ngất đi lại là Hứa Khả Nhân.

Đừng nói đến những người đang xem diễn, ngay cả Dương Ái Hoa và anh trai cô ta cũng chết lặng, vì Dương Ái Hoa bị người mình theo đuổi đối xử quá thô bạo, còn bị Hứa Khả Nhân giành trước ngất đi, thân thể vừa đau đớn cộng thêm uỷ khuất, bị đả kích như vậy cô ta rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa và bật khóc.

Đáng tiếc mọi người đều bị lừa một lần rồi nên căn bản không có tâm tình đi xem anh em nhà họ giở trò nữa, hiện tại toàn bộ sự chú ý đều bị Hứa Khả Nhân hấp dẫn.

Chỉ thấy Hứa Khả Nhân nằm trong lòng Trương Viễn, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ thở ra nhiều hít vào thiếu, xem ra là thật sự sắp không được nữa rồi.

“Đồng chí này, vợ của anh làm sao vậy?"

Có người có ý tốt sợ ra mạng người nên vội vàng hỏi.

Trương Viễn nghe vậy, vẻ mặt đau khổ cùng lo lắng, "Vợ của tôi có thể coi là bệnh cũ tái phát, chỉ cần không bị kí©h thí©ɧ thì sẽ không sao. Nhưng chỉ cần bị kí©h thí©ɧ, rất có khả năng……."

Trương Viễn không nói tiếp, mọi người ở đây cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức nghe ra, xem ra bệnh tình của cô gái này không phải bình thường mà là rất nghiêm trọng.