Chu Giai Hoà hiếm có một lần không ăn dưa, kết quả bị một viên gạch bay tới đánh vào đầu, cô bị hệ thống ăn dưa trói định xuyên vào một cuốn sách niên đại. Cô biến thành một con chồn ăn dưa trong ruộng dưa tán loạn, nơi nào có dưa nơi đó có cô. Ăn dưa 1: "Nhìn thấy nữa chính kia không? Kiếp trước anh trai chị dâu muốn kết hôn, trong nhà không có chổ ở nên cô ta phải ra khỏi nhà, bắt buộc phải xuống dưới nông thôn. Cô ta ở dưới đó đã nhiều năm, cuối cùng phải gã cho một lão lưu manh đã cứu mạng cô ta, ngày nào cũng bị lão đánh đập rất tàn nhẫn. Bây giờ cô ta trọng sinh trở lại, thề nhất định sẽ dẫm đạp những người đó dưới chân." Chu Giai Hoà: "Nhưng xuống nông thôn là do cô ấy muốn đi, mấy năm nay anh trai và chị dâu đều gửi tiền về, chẳng lẽ cô ấy không nhớ sao?" Ăn dưa 2: "Nhìn thấy nữ chính kia không? Kiếp trước cô ta ghét cay ghét đắng đính hôn với nam nhân này, bỏ chạy theo năm nhân khác. Cuối cùng lại mắc căn bệnh hiểm nghèo, chính nam nhân đó đã cho cô ta cảm giác ấm áp cuối cùng, bây giờ cô ta trở về muốn đền bù cho hắn thật tốt." Chu Giai Hoà: "Không phải nam nhân kia đã trở thành anh rể của cô ấy rồi sao?" Ăn dưa N: "Nhìn thấy nữ chính kia không? Cô ta là thiên kim thật, lúc mới sinh bị người ta ôm nhầm, ba mẹ ruột của cô ta là người có quyền trên thành phố. Cô ta trọng sinh trở về liền đi tìm ba mẹ ruột, muốn vả mặt người nhà ôm sai người và thiên kim giả." Chu Giai Hoà: "Chẳng lẽ không phải người mẹ đó thấy cô ấy sức khoẻ không tốt, nuôi không nổi mới đổi người sao? Cô ấy báo sai thù?" …….. Chu Giai Hoà cảm thấy hài lòng sải bước đi theo vai chính, bước lêи đỉиɦ ăn dưa.