Cuối cùng cô vẫn nói ra.
Đã vài phút trôi qua, nếu là bug, bọn họ đã xuyên trở về, nhưng không có gì xảy ra nên cô đành chấp nhận. Cô cho rằng Đỗ Thụy ngày thường tương đối bình tĩnh, nếu nói cho anh biết, biết đâu anh còn có thể tìm được biện pháp xoa dịu tâm tình của bọn trẻ.
Quả nhiên, động tác đẩy cửa dừng lại, âm thanh Đỗ Thụy thì thầm truyền đến: "Cái gì?"
“Tôi biết chuyện này thật buồn cười, nhưng chúng ta thật sự đã xuyên đến tận thế.” Thích Mê dựa vào cửa, dùng điện thoại di động chiếu sáng xung quanh, vừa rồi trong phòng học cô chưa cảm nhận được mấy, nhưng khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, mùi bụi bặm và hôi thối xộc lên mũi, khiến cô lập tức căng thẳng, “Trước hết tạm thời đừng nói cho cô Trịnh với bọn trẻ, tôi đi xem xét xung quanh một chút, chỗ này giao cho anh."
Đỗ Thụy: "..."
Thích Mê: "Thầy Đỗ?"
Đỗ Thụy im lặng vài giây, sau đó chậm rãi thở dài: "... Ừ, vậy giao cho tôi."
Thích Mê: “Nhất định đừng để họ nhìn ra ngoài, càng không được để họ ra khỏi cửa.”
"Ừ."
Đỗ Thụy chậm rãi hạ tay xuống, suy nghĩ một chút, quay đầu lại thì thấy Trịnh Viện Viện đang vén một góc rèm lên, anh lập tức hô lớn: “Dừng lại!”
“?!” Trịnh Viện Viện run rẩy đáp lại: “Sao vậy thầy Đỗ?”
Đỗ Thụy im lặng. Anh vốn dĩ là người không giỏi ăn nói, muốn kiếm cớ lừa gạt người khác thật sự rất khó khăn, nghĩ tới nghĩ lui mới nói được cái lý do sứt sẹo: “Bên ngoài… quá tối.”
Trịnh Viện Viện sửng sốt hai giây: "Hả?"
Đỗ Thụy nhìn cô ấy, cố ý bước tới dùng thân mình che tấm rèm lại. Anh suy nghĩ một lúc, giơ tay phải và tay trái lên, tạo thành hình chữ thập, mặt không biểu cảm: "Ultraman."
Như thể vừa được cái gì đó triệu hồi, mười đứa trẻ cũng làm động tác tương tự, đồng thanh hét lên: "Bạn—có—tin—vào—ánh sáng—không?”
Đỗ Thụy: “Có muốn chơi Ultraman thêm lần nữa không?”
"Muốn!"
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, các bé lập tức nín khóc mỉm cười lao vào trò chơi. Theo đội được phân công trước đó, Đỗ Thụy dẫn sáu bé trai, Trịnh Viện Viện dẫn bốn bé gái cùng chơi trò đại chiến Ultraman và Liên minh quái thú.
Xung quanh rất yên tĩnh, trong lớp vang vọng tiếng trẻ con cười nói vui vẻ, sinh ra một loại cảm giác thế giới bình thường vẫn đang tồn tại.
Thích Mê xoa xoa cánh tay trần.
Cách hành lang không xa, có một vũng máu khô lớn đen kịt, những mảnh quần áo loang lổ máu trên mặt đất, không còn nhìn được màu sắc vốn có nữa. Cô cẩn thận tránh vũng máu, đi ngang qua phòng học đối diện, chiếu đèn vào trong, phát hiện bên trong là một đống bàn ghế gỗ đổ nát, góc tường giăng kín màng nhện.
Mặc dù nơi này tĩnh mịch đến mức đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận kiến trúc và cách bố trí của nó vẫn giống y đúc nhà trẻ Xuân Nha.