Dù sao, vị đồng nghiệp họ Trịnh này thật sự có thể sẽ khóc.
So với bọn nhỏ đằng kia, cô ấy chỉ có hơn chứ không kém.
Trịnh Viện Viện nhìn rèm cửa bị kéo xuống, vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt: "Cô Thích, sao cô lại kéo rèm? Bên ngoài còn tối lắm mà."
“À, chút nữa nếu sáng lên thì đỡ bị chói mắt.” Thích Mê giật giật khóe miệng, nhanh chóng lôi Trịnh Viện Viện đến chỗ mười đứa trẻ đang xếp hàng chờ sẵn, cười nói: “Các em, chúng ta đều thấy hiện tại đang có nhật thực, vì sự an toàn của mọi người, chúng ta ở đây chờ một chút, đợi nhật thực biến mất rồi đi tìm cha mẹ được không?"
Thích Mê liếc nhìn biểu cảm của mười đứa trẻ.
Lúc này, Vương Tiểu Hổ - đứa trẻ nghịch ngợm nhất lớp đột nhiên giơ hai tay lên, bộ ngực nhỏ ưỡn cao.
“Được rồi, bạn học Vương Tiểu Hổ đồng ý.” Thích Mê cười cười vỗ cái đầu nhỏ của cậu bé, bởi vì cắt đầu đinh nên lúc xoa có chút đau tay, cái đầu bé y như quả kiwi vậy.
Nhưng Vương Tiểu Hổ không bỏ tay xuống, ngược lại còn kiễng chân giơ cao hai tay, suýt chút nữa đánh thẳng vào mặt Thích Mê.
Nói thật, Thích Mê hơi sợ đứa nhỏ này đặt ra câu hỏi, bởi vì mạch não của nó thật sự... hơi kỳ. Nhưng có nhiều người đang nhìn như vậy, cô không thể làm ngơ, chỉ có thể hỏi: “Bạn học Vương Tiểu Hổ, có chuyện gì sao?”
Vương Tiểu Hổ bỏ tay xuống, nghiêm túc nói: "Cô ơi, bên ngoài tối như vậy, lỡ có xe chạy qua đâm chết cha mẹ chúng em thì sao?"
Thích Mê: "..."
Quả nhiên, lại nữa.
Cũng không biết cha mẹ cậu bé ở thế giới xa xa kia có thấy lạnh sống lưng không.
Thích Mê xoa đầu Vương Tiểu Hổ, đáp lại cậu bé rằng sẽ không có chuyện thế đâu, ngẩng đầu lên thấy Đỗ Thụy cầm điện thoại chuẩn bị mở cửa, cô vội vàng ngăn lại: “Anh Đỗ, anh ra ngoài sao?” Cô quay ra nhìn Trịnh Viện Viện, ý bảo cô ấy để ý bọn trẻ, sau đó đi thẳng ra cửa.
Đỗ Thụy khẽ mở cửa, chậm một chút mới quay đầu lại: “Ừ, tôi đi kiểm tra nguồn điện tổng.”
“Hay là để tôi đi cho.” Thích Mê giành trước một bước, lách người chui ra từ khe cửa.
Thấy cô đã chủ động ra ngoài, Đỗ Thụy không dám bỏ Trịnh Viện Viện lại một mình, đành phải dặn dò cô: “Bên ngoài trời tối lắm, cẩn thận—“
Anh ấy còn chưa nói hết câu, Thích Mê đã lập tức đóng cửa lại, ánh sáng của điện thoại di động chiếu lên hành lang, khung cảnh đổ nát chợt lướt qua trước mắt.
Đỗ Thụy im lặng hai giây, sau đó nhíu mày: "?"
Anh cho rằng mình đã nhìn nhầm, vặn tay nắm cửa, muốn đẩy cửa ra lại cảm nhận được ngoài cửa có lực chặn lại .
“Cô Thích?” Đỗ Thụy khó hiểu, thử đẩy cửa thêm lần nữa.
Giây tiếp theo, giọng nói của Thích Mê truyền vào. Cô cố ý hạ thấp giọng nói, chỉ dám thì thầm: "Thầy Đỗ, hiện tại có một tin xấu... Chúng ta có thể đã xuyên không."