Ánh sáng ở trong bóng đêm thật sự rất gây chú ý, mấy con thiêu thân nhìn thấy ánh sáng cứ chăm chăm bay đến đâm vào người cô. Cô đành phải dùng miệng ngậm điện thoại di động, giải phóng cho đôi tay của mình để xử lý mấy thứ này.
Sau khi trên đất tràn đầy xác mấy con côn trùng, cô lắc lắc chất lỏng dính ở trên dao gọt hoa quả, đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em ở bên đường. Một đường đi tới đây thấy cửa hàng nào cô cũng không buông tha, nếu cửa mở thì cô sẽ đi vào nhìn xung quanh một vòng, nếu cửa không mở, cô sẽ thử xem có thể phá khóa ra hay không. Bỗng nhiên cô thoáng nhìn thấy bên trong gian phòng của cửa hàng quần áo này vẫn còn sót lại một vài bộ quần áo trẻ em đang được treo, cô chuẩn bị đóng gói tất cả mang hết chúng đi.
Cô tùy tiện lấy một tờ khăn giấy lau khô tay, sau đó cô lại tìm được một cái túi nilon để bỏ những thứ này vào, cô định bụng sẽ để đống đồ này tạm thời ở đây, tí nữa khi quay về cô sẽ vào lấy. Nhưng cô mới vừa ngẩng đầu thì bỗng thấy có một con chuột to bằng một con Corgi đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cô với hàm răng màu vàng sắc nhọn.
Trong miệng nó tựa hồ đang nhai thứ gì đó.
Con chuột nhanh chóng chạy tới, hai tay Thích Mê chống lên mặt quầy, nhanh nhẹn nhảy lên trên mặt quầy đồng thời phi đao thẳng tới trái tim của con chuột biến dị. Con chuột biến dị kêu “chít, chít, chít”, bốn chân múa may ở trên không trung.
Thích Mê ngồi xổm trên quầy nhìn con chuột đang giãy giụa sắp chết, tự hỏi mình có nên nhảy xuống đá nó thêm một cái nữa không, trong giây tiếp theo, một âm thanh nỗ tung bông vang lên bên tai khϊếp cho cô không kịp đề phòng.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy, chứ không cần phải nói đến tiếng của một cái chậu inox rơi xuống đất. Xoảng! Âm thanh đến nhanh mà đi cũng nhanh, rất lớn giống như tiếng một quả bom nổ vậy.
Con chuột biến dị đang giãy giụa bị dọa sợ, bốn chân đá thẳng lên rồi dừng lại, sau đó nó bất động.
Một khoảnh khắc yên tĩnh.
Thích Mê tưởng là có thể do thứ gì đó vô tình làm đổ cái chậu, cô vỗ vỗ trái tim nhỏ bị chấn kinh, sau đó thu hồi dao rồi chuẩn bị rời đi. Kết quả, tay cô mới vừa đẩy cửa ra thì bên tai bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nói chuyện của con người: “Biến đi… dã thú….”
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, không có sức lực, dường như là phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết nghe cũng khi vang khi dừng.
Thích Mê nâng di động lên, cô phát hiện trong góc của hàng trang phục có một phòng vệ sinh nhỏ.
Cái mông béo của con chuột biến dị cứ ẩn hiện trong sáng tối, bên cạnh còn có một cái bát nhỏ bằng inox.
Có lẽ là cảm nhận được có ánh sáng, con chuột biến dị kia đột nhiên quay đầu lại, cái miệng mở ra rồi khép lại đang nhai một thứ gì đó, nhai đến mức cả khuôn mặt như được nhuộm hồng.